Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tiếng ăn ngấu nghiến khiến Chu Miêu thèm đến mức không nhịn được phải nhìn theo.

Mùi trứng gà thơm quá đi mất.

Con bé cũng muốn ăn.

Nhưng mẹ chỉ cho Dương Dương đồ ăn ngon thôi, nó chưa bao giờ được ăn trứng gà.

Chu Miêu có chút buồn bã, nhưng vẫn không tránh khỏi thèm đến đỏ cả mắt, cứ nuốt nước bọt ừng ực.

Bỗng nhiên trước mắt cô bé xuất hiện một quả trứng gà trắng nõn, đã bóc sẵn vỏ.

Chu Miêu ngây người.

"Ngẩn ra đó làm gì? Tay đã rửa sạch rồi, không muốn ăn trứng gà à?"

Một giọng nói xen lẫn ý cười vang lên trên đỉnh đầu.

Chu Miêu ngơ ngác ngẩng lên, thì thấy mẹ cô bé đang cười nhẹ nhìn nó, tay lắc lắc quả trứng gà khiến người ta thèm thuồng.

Chu Miêu vội giật lấy quả trứng từ tay Giang Từ, cắn ngập một miếng lớn, còn ăn ngấu nghiến hơn cả Chu Dương.

Cô bé nghĩ, mẹ hình như đã thay đổi rồi, giá mà mẹ lúc nào cũng như thế này thì tốt biết mấy.

"Ăn chậm thôi, trong bát còn có dưa chuột." Giang Từ thong thả nói: "Sau này Miêu Miêu và Dương Dương đều được ăn như nhau, mỗi đứa một ngày một quả trứng, ăn cho mập mạp lên mới khỏe mạnh."

Chu Dương miệng ngậm trứng gà, nói không rõ lời: "Mẹ ơi, trứng gà ngon thật!"

Ngay sau đó, Chu Miêu cũng gật đầu lia lịa.

Trứng gà đúng là thứ ngon nhất trên đời này!

Giang Từ nhìn hai đứa trẻ vừa gầy vừa đen này.

Một quả trứng gà đã đủ khiến chúng mãn nguyện.

Cô lại thở dài thườn thượt.

Quả trứng còn lại vào bụng Giang Từ, hai đứa trẻ cần bổ sung dinh dưỡng, mà cô cũng cần, đầu cô vẫn còn bị thương, sao có thể không ăn đồ tốt được?

Trứng gà cũng chẳng có gì đặc biệt ngon, Giang Từ ăn một cách bình thường, nhưng đến khi cầm bánh bột ngô lên ăn, cô suýt nữa đã nôn ra ngay miếng đầu tiên.

Cái bánh bột ngô này không biết làm bằng bột gì mà vừa khô vừa cứng, lại còn khé cổ họng nữa!

Sắc mặt Giang Từ thay đổi liên tục, từ vặn vẹo, rối rắm, đến kỳ quái...

Cô liếc mắt sang hai đứa trẻ.

Hai đứa đang chia nhau một cái bánh bột ngô, ăn ngon lành.

Mình là người lớn mà lại không bằng trẻ con sao?

Giang Từ vừa nghĩ, vừa nhăn nhó, với vẻ mặt hung thần ác sát mà ăn hết cái bánh bột ngô.

...

Chị Vu cất tiền vào hộp tiết kiệm, người chồng đang đợi cơm thấy vậy liền hỏi: "Đây là tiền Giang Từ mua trứng gà à?"

"Đúng vậy, trông cô ấy như đã thay đổi thật, không chỉ trả lại bột mì đã mượn nhà mình, còn bỏ tiền mua trứng gà." Chị Vu vừa nói vừa giấu cái hộp đi: "Nhìn ba mẹ con cô ấy gầy gò, em liền cho thêm một quả trứng."

Chị Vu thắc mắc nói: "Nói cũng lạ, năm cô Giang mới xuống nông thôn là một cô gái tốt biết bao, vừa giỏi giang vừa cởi mở, sống rất hòa đồng với bà con trong làng, vậy mà từ khi cô Liễu và anh Hạ đến, cô Giang như biến thành người khác, cứ liều mạng bám lấy anh Hạ, suốt ngày đối đầu với cô Liễu, giờ đã lấy chồng rồi mà vẫn không ngừng gây chuyện."

"Em hỏi anh thì anh biết hỏi ai?" Người chồng nào hiểu mấy chuyện này, chỉ nói: "Hy vọng cô ấy thay đổi thật, chồng cô ấy ngày nào cũng đánh đập, cũng đáng thương lắm, chúng ta giúp được gì thì cứ giúp."

Chị Vu cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn cảnh giác: "Vẫn phải theo dõi thêm xem sao, nếu Giang Từ thật sự thay đổi tốt hơn thì chúng ta hãy giúp."

Vợ chồng chị Vu nói chuyện xong, cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối.

...

Ăn cơm xong, Giang Từ cất ba cái bánh bột ngô còn lại đi, rồi đun một nồi nước lớn.

Đầu cô có vết thương, nên cô cố chịu bẩn không gội đầu, chỉ tắm qua loa.

Vết thương trên người Giang Từ rất nhiều, cũ mới đan xen, trông có chút đáng sợ.

Cô tự bôi thuốc cho mình, thở dài một hơi, nghĩ đến gã chồng vũ phu kia.

Nếu anh ta ta trở về, chẳng phải cô sẽ đi vào vết xe đổ của nguyên chủ, tiếp tục bị gã chồng vũ phu đánh đập hay sao?

Giang Từ đã bắt đầu suy tính xem có thể để anh ta chết một cách "thầm lặng" được không.

Thay một chậu nước khác, Giang Từ ôm Chu Miêu tới, cởi quần áo của con bé ra để tắm.

Cô bé gầy trơ cả xương, sờ vào đâu cũng toàn là xương, chỉ có cái bụng là hơi to một chút.

Giang Từ cũng không dám dùng sức kỳ cọ cho con bé.

"Nước có nóng không?" Giang Từ thử dội nước lên người con bé.

Chu Miêu lắc đầu: "Không nóng ạ."

Vừa nói xong, bụng Chu Miêu kêu lên một tiếng, cô bé vội vàng ôm lấy cái bụng nhỏ căng tròn của mình, hoảng hốt nói: "Con không đi bậy, con không đi bậy đâu ạ."

Đây là dấu hiệu muốn đi vệ sinh.

Giang Từ mỉm cười, ánh mắt có chút dịu dàng: "Mẹ tắm cho con xong ngay đây, mẹ sẽ dẫn con đi nhà xí."

Nhưng rất nhanh, Giang Từ đã không cười nổi nữa.

Tắm cho Chu Miêu xong, Giang Từ dẫn con bé đi nhà xí, nhà xí của nhà họ Chu rất sơ sài, còn không bằng một cái hố xí đúng nghĩa, chỉ là một cái hố được đào tạm.

Không có thịt cá, chỉ có thể ăn bánh bột ngô, nhà cửa trống hoác bốn bề lộng gió, những điều này Giang Từ đều đã chấp nhận, nhưng khi nhìn thấy cái hố xí kia, Giang Từ như thể đối mặt với ác quỷ dưới vực sâu, sắc mặt tái mét, cô quay phắt người, lao ra ngoài như một cơn gió rồi nôn khan.

"Mẹ...?"

Giang Từ nôn hết bữa tối ra, đầu óc choáng váng, vừa vịn vào thân cây đứng vững thì quay lại đã thấy Chu Miêu đang đứng đó nhìn mình một cách bối rối.

Giang Từ nhắm mắt lại: "Mẹ không sao, con vào đi, mẹ ở ngoài này chờ con."

Nhưng nghĩ lại, Chu Miêu mới ba tuổi, làm sao biết cách đi vệ sinh được?

Giang Từ chỉ muốn chết đi cho xong, cô phải mất một phút để chuẩn bị tâm lý, hít một hơi thật sâu, nín thở rồi dẫn Chu Miêu vào nhà xí.