Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tỷ lệ này chỉ tương đối thấp mà thôi.
Ma vật cấp thấp từ cấp 5 trở xuống thì chú định sẽ không rơi ra chiến lợi phẩm. Trừ phi là ma vật cấp Tinh Anh, mới có một chút khả năng nhỏ nhoi.
May mắn là, bí cảnh tân thủ mà Chu Quân tiến vào này có tồn tại ma vật cấp Tinh Anh. Bí cảnh này có tên là U Ám Mật Lâm. Trong các bí cảnh tân thủ, nó thuộc loại tương đối phổ biến. Vì vậy, thông tin về bí cảnh này sớm đã được người khác nắm rõ.
Khu vực rìa ngoài U Ám Mật Lâm rất an toàn, nơi sinh sống đều là ma vật cấp thấp từ cấp 5 trở xuống. Còn khi rời khỏi khu vực rìa ngoài, càng tiến sâu vào khu vực trung tâm, cấp độ của ma vật cũng sẽ tăng lên tương ứng. Tiêu chuẩn thấp nhất để ma vật cấp Tinh Anh xuất hiện là phải có cấp độ vượt quá cấp 5. Vì vậy, chỉ cần tiến sâu vào trung tâm bí cảnh, sẽ có tỷ lệ rất lớn gặp phải ma vật cấp Tinh Anh.
Với thực lực của Chu Quân, hắn tự nhiên không thể chỉ quanh quẩn ở khu vực rìa ngoài. Mục đích của hắn rất rõ ràng: tiến thẳng vào trung tâm, vượt cấp săn quái! Vừa có thể thu hoạch kinh nghiệm phong phú, lại vừa có cơ hội nhận được chiến lợi phẩm. Nhất cử lưỡng tiện.
……
Đúng lúc Chu Quân đang tiến sâu vào khu vực trọng yếu.
Bên ngoài U Ám Mật Lâm, tại một địa điểm khác.
Bành Vũ toàn thân phát ra ánh lửa màu u lam, tiện tay vung ra một quả cầu lửa đánh chết con ma vật cấp 3 trước mặt, rồi quay đầu nhìn về phía Vương Thông:
“Thế nào, phát hiện tung tích tiểu tử kia chưa?”
Trước mặt hắn, Vương Thông đang cầm một thanh trường cung màu tím sẫm, đôi mắt phát ra hào quang màu đỏ, ánh mắt như xuyên thấu khu rừng u ám, nhìn về một nơi xa xôi khác.
Một lúc sau, y lắc đầu, nói: “Vẫn chưa tìm được.”
“Nhưng mà chỉ cần hắn còn ở trong bí cảnh này, cho dù có chạy đến sâu trong trung tâm, ta cũng sớm muộn sẽ phát hiện!”
Bành Vũ nghe vậy nhẹ gật đầu, trên khuôn mặt hiện lên một vòng tham lam:
“Chu thiếu đã phân phó, chỉ cần chúng ta có thể vĩnh viễn giữ Chu Quân lại bí cảnh này, sau khi rời đi mỗi người sẽ được thưởng một món vũ khí cấp Bạch Ngân!”
“Cả hai chúng ta đều có thiên phú cấp B, đã sớm lên tới cấp 5 rồi, Chu Quân chẳng qua là phế vật cấp D, bên người dù có Diệp Trường Sơn với thiên phú cấp A che chở, hôm nay cũng đừng hòng sống sót ra ngoài!”
Bành Vũ và Vương Thông đều xuất thân từ gia tộc nhị lưu của Lâm Uyên thành, thức tỉnh sớm hơn người khác, cấp độ cũng cao hơn. Trong đó, thiên phú cấp B của Bành Vũ là [ U Lam Quỷ Hỏa ], hiệu quả là mỗi khi sử dụng hỏa diễm tấn công, sẽ hồi phục một lượng trạng thái nhất định cho bản thân. Còn Vương Thông thì sở hữu thiên phú cấp B [ Linh Đồng ] tương tự, khi kích hoạt thì thị lực tựa chim ưng, đồng thời có hiệu quả giống như tia X, có thể xuyên thấu chướng ngại vật.
Vì [ Linh Đồng ] là năng lực thiên về hỗ trợ, nên Vương Thông đã nghĩ đủ mọi cách để sắm cho mình một thanh cung tiễn cấp Thanh Đồng nhằm bù đắp chiến lực. Với thực lực của cả hai, khi liên thủ tại khu vực rìa ngoài bí cảnh này thì có thể ngang nhiên đi lại. Cho dù là vị trí hơi lệch về phía trung tâm, họ cũng tự tin xông vào được.
Việc Chu Vọng biết Ngũ Trung mở bí cảnh tân thủ, tự nhiên là do hai người này thông báo tin tức. Thực tế, sau khi Chu Quân đăng ký và lộ ra thiên phú cấp D, Bành Vũ liền nhanh chóng lựa chọn báo cáo cho Chu Vọng. Lúc ấy dù là cách điện thoại di động, bọn hắn cũng có thể rõ ràng cảm nhận được Chu Vọng cuồng hỉ cùng kích động.
Chỉ đến khoảnh khắc đó họ mới hiểu ra, hóa ra cái gọi là thủ đoạn ảnh hưởng thiên phú thức tỉnh của Chu Quân mà Chu Vọng nói, thật ra là dùng hàng tinh thạch. Trong lúc nhất thời, hai người cũng nhịn không được cảm khái Chu Vọng quyết đoán. Vì để đường huynh của mình vĩnh viễn không thể thoát thân, hắn đã dám dùng hàng tinh thạch trị giá mấy chục triệu Liên Bang tệ để giăng bẫy.
“Đắc tội Chu Vọng thiếu gia, Chu Quân tiểu tử này nhất định là chết không có chỗ chôn!”
“Cũng tốt! Để ta Bành Vũ tiễn hắn một đoạn đường!”
Hai người đầu tiên cảm khái, sau đó lại cười lạnh, mang theo sát ý xông vào khu rừng rậm rộng lớn. Họ không hề sợ hãi hậu quả của việc giết người trong bí cảnh. Dù sao Lam Tinh chưa bao giờ có hòa bình. Phó bản cùng bí cảnh mỗi ngày không biết muốn chết bao nhiêu người. Chưa kể sẽ không ai quan tâm đến sống chết của một phế vật cấp D, dù Ngũ Trung có thật sự muốn điều tra cũng là hữu tâm vô lực. Dù sao địa điểm vụ án xảy ra là ở trong bí cảnh, một khi bí cảnh đóng lại, mọi chứng cứ đều biến mất. Đến lúc đó, chỉ cần đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ma vật, thì ngay cả luật pháp Liên Bang cũng không thể làm gì được.
……
……
“Bí cảnh chính là một nơi tốt để giết người cướp của.”
“Muốn hay không tìm cái thời gian thuận tay đem Bành Vũ cùng Vương Thông làm thịt?”
Trên con đường nhỏ gần tới khu vực trung tâm rừng rậm, Chu Quân vừa đi vừa sờ cằm suy nghĩ. Là một người trọng sinh, hắn đương nhiên biết Bành Vũ và Vương Thông là loại người gì. Kiếp trước, sau khi bí cảnh Ngũ Trung mở ra, hai kẻ này đã truy sát hắn như chó dại trong bí cảnh. Nếu không phải Diệp Trường Sơn đã thức tỉnh thiên phú cấp A, liều chết bảo vệ, hắn có lẽ đã thật sự bỏ mạng tại khu rừng rậm quỷ dị này.
Giờ đây được làm lại, mối thù này nhất định phải báo. Tuy nhiên, hắn cũng không có thời gian cố ý đi tìm hai kẻ này, bí cảnh mở ra chỉ vỏn vẹn ba giờ, tập trung cày quái mới là lựa chọn tối ưu. Chờ đến khi thật sự đụng phải Bành Vũ và Vương Thông, thuận tay giết chết là được. Dù sao hắn hiện tại, cũng không giống như kiếp trước không có chút nào chiến lực.
Bên trong bí cảnh, dòng chảy thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong nháy mắt, nửa giờ trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Chu Quân thu hoạch khá tốt. Hắn chuyên tâm nhắm vào những ma vật có cấp độ cao hơn mình để tiêu diệt, tốc độ thu thập điểm kinh nghiệm cứ như được gắn tên lửa vậy. Bây giờ hắn chỉ còn cách cấp 4 đúng 5% kinh nghiệm. Chỉ cần tùy tiện tiêu diệt thêm một con ma vật nữa là được.
Đúng lúc đó, ngay trước mặt hắn, có một con ma mãng đang chiếm giữ trên thân cây. Theo ánh mắt Chu Quân nhìn lại, hắn thấy trên thân con mãng xà kia có chữ LV5 lơ lửng. Nhìn đến đây, xem như đã tiến vào khu vực trung tâm bí cảnh.
Chỉ bất quá, hắn vẫn không gặp được Diệp Trường Sơn. Trước khi tiến vào bí cảnh, hai người họ đã hẹn nhau, bất kể truyền tống đến đâu, sau khi đến nơi sẽ cùng nhau tiến về trung tâm. Vì U Ám Mật Lâm là một bí cảnh hình tròn, nên càng tiến vào trung tâm, phạm vi hoạt động càng thu hẹp. Hai người chỉ cần cùng nhau tiến về phía trung tâm, thì sớm muộn cũng sẽ gặp được nhau.
“Lão Diệp này, sẽ không phải vẫn quanh quẩn ở khu vực rìa ngoài cày quái chứ?”
Trong lòng Chu Quân thầm than về sự không đáng tin cậy của Diệp Trường Sơn, nhưng tay hắn vẫn không ngừng, vơ lấy một tảng đá to bằng nắm tay rồi ném về phía bảy tấc của con ma mãng kia.