Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Giai đoạn Luyện Thể của Linh Kiếm phái được coi như là nền móng khá vững chắc, nhưng chỉ mất hai năm đã đột phá đến Tiên Thiên, nói cho cùng vẫn là do học cấp tốc. Những tân đệ tử này tuy có cảnh giới nhưng lại không kiểm soát được lực lượng của bản thân.
Ngược lại vị sư huynh chân truyền kia còn có vài phần thực học, tuy rằng tu vi Luyện Thể nhị phẩm đứng bét bảng, nhưng khi di chuyển trong rừng núi lại nhanh như tia chớp, so với tốc độ của hắn - một Luyện Khí lục phẩm đang thi triển Thần Hành thuật cũng chẳng kém cạnh là bao! Ha ha, quả nhiên là chân truyền!
Cũng không biết đã đi bao lâu, thỉnh thoảng lại có người quay đầu nhìn lại, lúc này cửa vào Tiểu Thanh Vân đã bị biển mây trắng xóa che khuất từ lúc nào... Tiểu Thanh Vân này cao và rộng lớn đến thế sao?
"Nhạc Vân sư huynh, còn bao lâu nữa mới đến nơi ạ?" Một nữ tu Lam Bạch rốt cuộc nhịn không được nữa, lên tiếng hỏi. Lúc này sắc mặt nàng đỏ bừng, thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng, hai tay dính đầy bùn đất và rêu xanh, tóc rối tung, trông vô cùng chật vật.
Nhạc Vân quay đầu lại, cười nói: "Sao thế? Văn Nhân sư muội không kiên trì nổi nữa sao?"
Văn Nhân cắn môi, đáp: "Không phải, chỉ là..."
Chỉ là nàng thực sự không kiên trì nổi nữa. Nhạc Vân cố tình dẫn mọi người đi đường khó, toàn tìm những con đường mà ngay cả người bình thường cũng chẳng đi, có lúc còn dẫn mọi người leo lên vách núi cao cả trăm mét... Cho dù là một Tiên Thiên võ sư thực thụ cũng không chịu nổi.
Mà trong số những người ở đây, Văn Nhân là người vất vả nhất. Xét về tu vi, nàng không bằng Nhạc Hinh Dao có Địa linh căn, xét về tố chất thì không bằng hai vị sư huynh của Phiêu Miểu phong kia, tuy rằng đã tu luyện đến Luyện Khí cửu phẩm, xem như là nhập môn, nhưng Hoán Minh thuật, Thanh Lương thuật, Dẫn Hỏa thuật mà nàng học được đều chẳng có đất dụng võ, còn về Thần Hành thuật tuy đã học qua nhưng chưa luyện tập chính thức, căn bản không thể nào sử dụng được! Mà cho dù có thể sử dụng, với pháp lực của Luyện Khí cửu phẩm cũng chỉ có thể duy trì trong chốc lát, không thể nào chịu nổi mức độ tiêu hao này.
Mấy canh giờ trôi qua, trong lòng nàng tràn đầy hối hận. Biết thế đã không nóng vội đăng ký tham gia cái rèn luyện gì gì đó đó. Đây rõ là hành hạ người ta mà!
Nhạc Vân mỉm cười, nói: "Thôi được rồi, đã có người mệt rồi thì chúng ta nghỉ ngơi một lát vậy."
Mọi người nghe vậy, trong lòng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lần lượt ngồi bệt xuống đất, thở dài.
Vừa mới thở được một hơi, lại nghe Nhạc Vân nói: "Theo như kế hoạch ban đầu, chúng ta phải đi qua Vọng Nguyệt Cốc trong vòng ba ngày, ít nhất cũng phải đến được cửa vào Thanh Long hạp."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu hắn có ý gì. Chỉ có Vương Lục là nghe ra vấn đề, b liền cười hì hì hỏi: "Với tốc độ như vừa nãy, chúng ta có thể đến đó trong vòng ba ngày sao?"
Nhạc Vân gật đầu: "Đủ, chỉ cần chúng ta ba ngày không ngủ không nghỉ, nhất định có thể đến nơi."
"Ba ngày không ngủ không nghỉ ư!?"
Văn Nhân và các bằng hữu của nàng nghe vậy đều sợ ngây người!
Nhạc Vân cười nói: "Hơn nữa chúng ta còn phải từ Thanh Long hạp quay về bằng đường Liên Hoa trì, thời gian chỉ có hai ngày, trên lý thuyết mà nói, chuyến rèn luyện lần này là chúng ta sẽ không được nghỉ ngơi."
Không được nghỉ ngơi ư!?
"Đương nhiên, ta biết với tu vi hiện tại của mọi người, liên tục mấy ngày không nghỉ ngơi là rất miễn cưỡng, cho nên..." Nói đến đây, vị tu sĩ Luyện Khí lục phẩm kia không khỏi bật cười, "Cho nên chúng ta phải tăng tốc, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Nếu như có thể đến được Thanh Long hạp trong vòng một ngày, ta sẽ dẫn mọi người đi chơi hai ngày."
Chơi cái đầu ngươi! Đồ mặt dày, ngươi tưởng lừa được ai sao!
Mấy tân đệ tử nghe vậy, ai nấy đều ngồi không yên, cũng chẳng để ý đến việc nghỉ ngơi lấy lại sức, vội vàng đứng dậy, tiếp tục lên đường. Nhạc Vân cười ha hả, một lần nữa dẫn đầu đi trước. Lúc này tốc độ của hắn còn nhanh hơn so với lúc nãy.
Nói đến tiềm lực của con người, quả nhiên là phải dồn ép đến mức tận cùng mới bộc phát ra được. Ban nãy Văn Nhân còn tưởng mình đã kiệt sức, nhưng lúc này lại có thêm động lực, cắn răng chạy theo sau Nhạc Hinh Dao. Tuy rằng vô cùng đau khổ nhưng nàng vẫn luôn bám sát mọi người, không hề tụt lại phía sau.
Trong quá trình di chuyển đầy khó khăn ấy, Văn Nhân cũng dần dần hiểu ra được ý nghĩa của chuyến rèn luyện lần này. Nói một cách đơn giản, mục đích của chuyến đi chính là ép tu vi và tôi luyện bản thân. Những tu sĩ Luyện Khí kỳ các nàng tuy rằng đều đã tôi luyện thân thể đến mức đại thành, nhưng ngay cả việc đi đường núi cũng không xong, Nhạc Hinh Dao - một Luyện Khí bát phẩm, vậy mà sức chịu đựng còn kém hơn cả Vương Lục - một Luyện Thể nhị phẩm. Nói trắng ra là do thiếu luyện tập! Quả đúng như câu học mà không có thực hành thì vô ích!