Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn- FULL

Chương 124. Hahahaha, bọn họ thật sự tin tưởng... 2

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Khốn kiếp! Ngươi muốn ăn đòn nữa hả? Im miệng!"

Vọng Nguyệt Hống vội vàng che mũi, yên lặng chạy về phía Thạch Mộc Viên, đánh nhau với chúng.

Tuy rằng không dám dùng sát chiêu mạnh nhất, nhưng chỉ bằng vào thân thể cường tráng của mình, Vọng Nguyệt Hống đã đủ để đối phó với Thạch Mộc Viên. Cự Viên nhìn thấy Vọng Nguyệt Hống cũng có phần sợ hãi, không dám dùng hết sức, cho nên hai con đánh một mà vẫn không chiếm được thượng phong.

Lúc này, đám người Hoắc Dĩnh cũng không bỏ lỡ cơ hội, thi triển pháp thuật, phi kiếm tấn công tới tấp. Cùng với sự trợ giúp của Vọng Nguyệt Hống, bọn họ đánh cho hai con yêu thú mặt mũi bầm dập, phải ôm đầu xin tha.

Không lâu sau, trước mặt mọi người là một con Vọng Nguyệt Hống cùng hai con Thạch Mộc Viên đang quỳ gối chờ Vương Lục xử lý. Hoắc Dĩnh đỡ Nhạc Vân đang bị thương, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ. Bóng lưng màu đỏ trắng của Vương Lục lúc này sao mà cao lớn đến thế.

Đệ tử chân truyền quả nhiên bất phàm! Tuy rằng ngay cả Vọng Nguyệt Hồ cũng phải rất khó khăn mới chiến thắng, thế mà đối mặt với Vọng Nguyệt Hống, hắn lại có thể tạo ra kỳ tích. Chỉ là nàng vẫn không hiểu, tại sao sóng âm công kích cường đại như vậy lại vô dụng với Vương Lục? Chẳng lẽ Ngũ sư thúc nghèo rớt mồng méng kia lại có bảo bối gì cho hắn?

"Khụ... Không phải đâu. Là do căn cơ võ công của Vương Lục sư huynh vững chắc hơn chúng ta rất nhiều."

Nhạc Vân vừa ho ra máu vừa giải thích với Hoắc Dĩnh và mọi người: "Sóng âm của Vọng Nguyệt Hống trực tiếp tấn công vào cơ thể con người, pháp thuật rất khó ngăn cản. Mà những Luyện Khí sĩ chúng ta, trước khi Trúc Cơ thì thể chất cũng không cường đại hơn Tiên Thiên võ sư bao nhiêu, cho nên không chịu nổi là chuyện bình thường. Nhưng nếu là những Võ Học Đại Tông Sư rèn luyện đến mức huyết khí ngấm vào tận xương tủy thì có thể dễ dàng chống đỡ tiếng gầm của Vọng Nguyệt Hống... Cho nên, đây là loại yêu thú mà tu sĩ khó đánh, nhưng Võ Học Đại Tông Sư lại dễ dàng đối phó. Thực lực của Vương Lục sư huynh kỳ thực cũng không phải là sâu không lường được, chỉ là thể chất của huynh ấy rất mạnh, đã vượt xa chúng ta. Àiii... Khó trách sư phụ lại nói không cần phải lo lắng cho huynh ấy thì ra là người đã sớm nhìn ra, đệ tử chân truyền căn bản không cần ai phải quan tâm..."

Mấy vị sư đệ, sư muội trẻ tuổi nghe mà vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bội phục. Một lát sau, Hoắc Dĩnh liền hỏi: "Thế nhưng tốc độ và lực lượng của huynh ấy rõ ràng chỉ ở mức Đoán Thể nhị phẩm, chẳng lẽ huynh ấy vẫn luôn che giấu thực lực sao?"

"Không phải. Ta nghĩ là do công pháp mà huynh ấy tu luyện. Nghe nói Ngũ sư thúc rất am hiểu phòng thủ, cho nên... Có lẽ những phương diện khác của huynh ấy chỉ đạt đến Đoán Thể nhị phẩm, nhưng năng lực phòng ngự và sức sống lại vượt xa rất nhiều."

Nói đến đây, Nhạc Vân cười khổ: "Tuy rằng nói vậy có chút chua xót, nhưng nếu đối thủ không phải là Vọng Nguyệt Hống hay Thạch Mộc Viên, mà là Quỷ Hầu, e là Vương Lục sư huynh cũng không có cách nào đối phó. Thực lực của huynh ấy cũng không phải hơn chúng ta quá nhiều, chỉ là lần này gặp được đối thủ thích hợp mà thôi. Mọi người không cần phải nản lòng, biểu hiện của mọi người trên chặng đường này đã vượt xa dự liệu của ta rồi."

Nghe vậy, mấy vị sư đệ, sư muội trẻ tuổi liền lấy lại tự tin. Đúng vậy! Không phải bọn họ quá vô dụng, mà là Vương Lục quá biến thái!

"Nhưng mà bây giờ... chúng ta không thể tiếp tục rèn luyện nữa rồi... Xin lỗi mọi người, đều là tại ta..." Nhạc Vân vừa nói vừa lại phun ra một ngụm máu. Tuy rằng Hoắc Dĩnh đã cho hắn uống thuốc, nhưng cũng không thể nào hồi phục nhanh chóng được. Bọn họ đã mất đi người dẫn đường, xem ra chỉ có thể rút lui.

Mấy vị sư đệ sư muội vội vàng an ủi: "Sư huynh nói gì vậy? Nếu không phải huynh liều mình ngăn cản hai con Thạch Mộc Viên, chúng ta đã mất mạng từ lâu rồi."

"Đúng vậy! Phải cảm ơn Vương Lục sư huynh mới đúng. Nếu không phải huynh ấy ra tay ngăn cản Vọng Nguyệt Hống, chúng ta đã không ai chạy thoát được."

Vương Lục xua tay: "Không cần phải khách sáo như vậy. Vấn đề bây giờ là, Nhạc Vân sư đệ, ngươi bị thương nặng như vậy, chúng ta phải trở về bằng cách nào?"

Nhạc Vân do dự một chút: "Theo quy định, nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn nghiêm trọng, chúng ta có thể cầu viện sư môn. Nhưng mà..."

Nhưng mà thứ nhất, cao thủ của sư môn cũng không thể nào lập tức chạy đến đây được. Thứ hai, một khi sử dụng linh phù cầu viện, điểm tích lũy của tất cả mọi người trong lần rèn luyện này sẽ bị trừ rất nhiều, người dẫn đường thậm chí còn bị trừ thêm điểm.

Đương nhiên, lúc này cũng không phải là lúc để nghĩ đến điểm số nữa. Nhạc Vân lấy linh phù cầu viện ra, định truyền pháp lực vào.