Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn- FULL

Chương 136. Cửa khó vào, mặt khó coi, việc khó làm 1

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Văn Bảo giật mình: "Không có người dẫn đường, mà số người còn ít hơn lần trước? Vậy chẳng khác nào đi chịu chết, hơn nữa khiêu chiến nguy hiểm như vậy mà chỉ có một hai trăm điểm thôi sao!?"

Vương Lục nói: "Cho nên mới nói điểm khiêu chiến chất lượng cao. Thế nào, có hứng thú không?"

Văn Bảo do dự: "Cái điểm khiêu chiến mà sư huynh nói, ta rất có hứng thú, nhưng loại khảo nghiệm này với ta mà nói không thực tế lắm, sư huynh lợi hại như vậy, đi một mình chẳng phải tốt hơn sao?"

Vương Lục nói: "Đúng là một mình sẽ có thêm điểm cộng, nhưng chỉ có một mình ta thì nhiều nhất cũng chỉ hoàn thành điều kiện thông quan cơ bản của khiêu chiến rèn luyện, lấy điểm bảo hiểm, chán chết. Nhưng có thêm ngươi thì lại khác."

Toàn thân mập mạp run lên: "Sư huynh quá đề cao ta rồi, loại người đần độn như ta, chỉ biết kéo chân, sao có thể gánh vác kỳ vọng của huynh…"

Vương Lục cũng chẳng có gì bất ngờ trước sự rụt rè của Văn Bảo.

"Nói lại thì, hai ngày trước ta vừa gặp Nhạc Hinh Dao sư muội ở Tứ Tượng phong."

"A?" Nghe đến cái tên Nhạc Hinh Dao, mắt mập mạp sáng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Vương Lục làm như không thấy, nói: "Bởi vì bình thường rất ít gặp mặt nên ta có cùng nàng trò chuyện một lúc."

Văn Bảo run giọng hỏi: "Sư huynh và Nhạc sư muội nói chuyện gì vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là cảm ơn ta lần trước ở Tiểu Thanh Vân ra tay cứu giúp mọi người, sau đó là khâm phục và tò mò về công phu của ta, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đã gặp được, ta cũng tiện hỏi một chút chuyện khác."

Văn Bảo tò mò: "Chuyện khác…?"

Vương Lục nói: "Đúng vậy, ta hỏi nàng, sư muội cũng không còn nhỏ, khi nào thì tính đến chuyện kết hôn."

"Bụp!"

Văn Bảo lập tức phun nước, Nhạc sư muội mới chưa đến mười bốn tuổi, đã bắt người ta nghĩ đến chuyện kết hôn, đúng là thất đức! Nhưng trong lòng cũng lo lắng: "Ta nhớ hình như Nhạc sư muội là con gái của một tu tiên thế gia nào đó ở Vân Châu, chẳng lẽ thật sự có hôn ước gì sao?"

Vương Lục cười nói: "Hôn ước gì đó thì không có, Nhạc sư muội nói Nhạc gia các nàng rất tự do, trưởng bối không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cái."

Văn Bảo mừng rỡ: "Hôn nhân tự do rất đáng được cổ vũ, không thể học theo cái ngu muội của phàm nhân."

Vương Lục nói: "Sau đó ta hỏi nàng, sư muội có người trong lòng chưa?"

Trái tim Văn Bảo lại được một phen giận thót tới tận cổ: "Sư muội nói sao?"

"Nàng nói, vẫn chưa có đối tượng cụ thể. Nhưng nàng thích những tu sĩ dũng cảm thử thách bản thân, đột phá cực hạn, con đường tu tiên vốn dĩ chính là tìm kiếm đột phá hết lần này đến lần khác. Còn với những kẻ khi đối mặt với khó khăn thì chùn bước, nàng căn bản không thèm để mắt."

Văn Bảo lập tức im lặng.

Một lúc lâu sau, mập mạp vẻ mặt kiên cường bất khuất: "Sư huynh, lần khiêu chiến rèn luyện này, xin huynh nhất định phải dẫn ta theo!"

Ha ha, quả nhiên hắn đã mắc câu!

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Xong xuôi chuyện của Văn Bảo, bước tiếp theo là đến Linh Trì Phong để đăng ký rèn luyện.

Linh Kiếm phái có mười hai ngọn núi, Linh Trì Phong là nơi quan trọng chỉ sau Tinh Thần phong, tuy trên núi không có địa mạch linh khí hội tụ, cũng không phải động thiên phúc địa để tu luyện, nhưng là nơi xử lý công việc của các trưởng lão và đệ tử kỳ cựu, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói thì chính là khu văn phòng chính phủ.

Linh Kiếm phái số người ít ỏi, đại bộ phận công việc đều do các vị Phong chủ tự quyết định, nhưng những năm gần đây môn phái ngày càng chú trọng quản lý theo quy định, số lượng công việc cần xử lý ngày càng nhiều, tầm quan trọng của Linh Trì Phong cũng theo đó mà tăng lên.

Đương nhiên, những chuyện này tạm thời không liên quan gì đến tiểu tu sĩ Đoán Thể kỳ. Sau khi vào Linh Trì Phong, Vương Lục đi thẳng đến một tòa nhà cổ kính, trên tấm biển treo trước cửa có ghi: Thiên Sách đường, bên trong có bốn năm gian phòng, trong gian chính có một nam nhân trung niên mặc đồ trắng đen đang cúi đầu trước án, thấy Vương Lục đi vào liền ngẩng lên, khóe miệng hơi nhếch lên như muốn cười, nhưng đặt trên khuôn mặt nghiêm nghị lại có vẻ cứng nhắc.

"Xin hỏi có chuyện gì?"

Vương Lục nói: "Ta muốn đến Thanh Vân phong rèn luyện."

"Vậy hãy đưa tư liệu liên quan cho ta."

Vương Lục đã sớm chuẩn bị, lấy ra một xấp giấy đưa qua.

Nam nhân nhìn qua hơn ba mươi tuổi khẽ gật đầu, nhận lấy tư liệu, bắt đầu xem xét.

"Ừm, địa điểm là Tiểu Thanh Vân, thời gian bắt đầu từ chiều nay, dự tính một ngày, nhân số… Hai người!? Chỉ có hai người các ngươi?" Nam nhân áo trắng đen xem đến một nửa, liền không thể tin nổi mà đặt tư liệu xuống, trừng mắt nhìn Vương Lục.

Bị hắn trừng mắt, Vương Lục lập tức cảm thấy thân thể nặng thêm vài phần.

Vị này ngồi ở Thiên Sách đường tên là Mộc Hiểu, đã nhập môn hơn ba mươi năm, tuy chỉ là đệ tử nhưng có thể ngồi đây, chứng tỏ tu vi đã đạt đến Hư Đan cảnh. Uy áp vô tình tỏa ra cũng đủ khiến các tân đệ tử mới nhập môn phải quỳ rạp.