Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Sư huynh, đây, đây chỉ là một ngọn núi hoang, leo lên đó làm gì? Muốn đến Thanh Long hạp thì chúng ta phải đi đường khác."

Vương Lục nói: "Leo lên đó mới có quái để đánh."

"Đánh, đánh quái!?"

"Đúng vậy, Thạch Mộc Viên nhị cấp tam phẩm, trên ngọn núi hoang kia có một hang ổ của Thạch Mộc Viên, chúng ta đi xử lý chúng."

"Thạch Mộc Viên!?" Văn Bảo kinh hô, không thể tin được dã tâm của Vương Lục sư huynh lại lớn đến như vậy! Yêu thú nhị cấp tam phẩm, cho dù là Nhạc Vân sư huynh, cũng phải tốn một phen công phu mới có thể chiến thắng trong một trận chiến đấu một đối một, thế mà sư huynh lại muốn đi san bằng hang ổ của Thạch Mộc Viên!? Sư huynh thật sự là người nói lời không sợ chớp giật chết người mà.

Vương Lục cười lạnh: "Dựa theo phương pháp tính toán của môn phái, tu vi trung bình của hai chúng ta chỉ nằm giữa Đoán Thể kỳ và Luyện Khí kỳ, ngay cả tu sĩ chân chính cũng không tính, nếu có thể đánh bại một con Thạch Mộc Viên, điểm khiêu chiến ít nhất cũng phải hai mươi điểm."

Văn Bảo ngẩn người: "Chỉ có hai mươi?"

"Chứ ngươi tưởng tượng có thể được hai mươi vạn điểm chắc? Nếu vậy thì Linh Kiếm phái chúng ta cứ việc ngồi chờ thu nhặt xác chết của đám tân nhân không biết tự lượng sức mình đi, thang điểm này được thiết lập vô cùng hợp lý... Chờ ngươi sống sót trở về, sẽ hiểu được điểm khiêu chiến quý giá đến mức nào."

"Sống sót trở về..."

"Hơn nữa, có câu tục ngữ nói rất hay, nước chảy đá mòn, một con Thạch Mộc Viên là hai mươi điểm, mà Tiểu Thanh Vân rộng lớn như vậy, những con yêu thú như Thạch Mộc Viên nhiều vô số kể."

Vừa nói, Vương Lục vừa đi trước một bước, leo lên vách núi cheo leo. Đối với một tên từ nhỏ đã lớn lên ở vùng núi, sau khi nhập môn lại ngày ngày leo núi Vô Tướng phong như hắn mà nói, leo núi đã trở thành bản năng, tuy rằng không có kỹ xảo khinh công thượng thừa, cũng không có linh khí và pháp lực phụ trợ, tư thế leo núi không hề tao nhã, nhưng tốc độ lại cực nhanh, chẳng mấy chốc đã leo đến lưng chừng núi!

Còn Văn Bảo, người cõng đầy mỡ, tay cầm thanh Huyền Thiết kiếm nặng nề, chỉ có thể ngửa đầu nhìn trời, bất lực đứng dưới chân núi.

Cũng may một lúc sau, Vương Lục từ trên cao ném xuống một sợi dây thừng, có dây thừng hỗ trợ, rốt cục Văn Bảo cũng có thể chậm rãi leo lên, tốc độ chậm đến mức khiến người ta phải phỉ nhổ, hoàn toàn không phù hợp với tu vi Luyện Khí cửu phẩm đỉnh phong của hắn.

Mãi đến gần nửa canh giờ sau, Văn Bảo mới nhịn nhục leo lên đến đỉnh núi, thở hổn hển, quan sát khu đất bằng phẳng không lớn lắm trên đỉnh núi: "Sư huynh, Thạch Mộc Viên đâu?"

Vương Lục cười nói: "Chúng đâu phải là chuột trong hang, sao có thể ngày ngày đêm đêm đều ru rú trong nhà? Thạch Mộc Viên phần lớn thời gian đều đi lang thang tìm kiếm thức ăn, cho đến khi... Phát hiện có kẻ xâm nhập lãnh địa, chúng mới nhanh chóng quay về."

Vừa dứt lời, Văn Bảo đã nghe thấy từ phía dưới chân núi truyền đến tiếng gầm rú kinh khủng của dã thú.

"Thạch Mộc Viên là loài yêu thú có ý thức lãnh thổ rất cao, chúng thích sống ở những vách núi đá có nhiều cây cối rậm rạp, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng chúng lại có năng lực độn thổ, có thể mượn đất đá để di chuyển với tốc độ cực nhanh." Vương Lục vừa nhớ lại những kiến thức về yêu thú Cửu Châu mà mình đã dày công bổ túc trong một tháng qua, vừa chỉ đạo Văn Bảo, "Đứng im tại chỗ, chờ khi Thạch Mộc Viên xuất hiện, hãy dùng toàn lực tấn công nó."

Nghe thấy tiếng gầm rú của Thạch Mộc Viên, Văn Bảo theo bản năng run rẩy, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Vương Lục, hắn lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng tháo thanh trọng kiếm sau lưng xuống, nắm chặt trong tay, sau khi hít sâu vài hơi, đôi mắt hắn dần dần trở nên đỏ ngầu.

Đây là kỹ năng mà Văn Bảo rốt cục đã lĩnh ngộ được sau khi bị hành hạ dã man suốt một tháng trời, thông qua việc thiền định, không ngừng nhớ lại những ký ức khiến bản thân phẫn nộ, để tích lũy nộ khí, từ đó giảm bớt đau đớn.

Thực tế, đây đã có thể xem như là bước đầu của tu tâm, với ngộ tính và tu vi hiện tại của Văn Bảo, lẽ ra hắn không thể nào lĩnh ngộ được kỹ năng này, nhưng sau một tháng rèn luyện trong đau khổ, tên mập rốt cục đã bộc phát tiềm lực.

Chỉ tiếc là chiêu này có tốc độ thi triển khá chậm, hơn nữa nộ khí cũng chỉ có thể dùng một lần, không có nhiều tác dụng trong thực chiến, trừ khi giống như hiện tại, có thể mai phục chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.

Tốc độ của Thạch Mộc Viên rất nhanh, Văn Bảo còn chưa kịp tích lũy đủ nộ khí thì một cánh tay thô ráp màu xám đã đột nhiên xuất hiện từ dưới chân hắn! Hung hăng đánh về phía hạ bộ!

Thạch Mộc Viên lợi dụng độn thổ thuật chui trong lòng núi, ngoại trừ tiếng gầm rú lúc đầu thì sau đó không hề phát ra bất kỳ động tĩnh nào, một trảo này tấn công vô cùng nhanh chóng và hiểm độc, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, bản thân Văn Bảo thậm chí còn chưa kịp phản ứng!