Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn- FULL

Chương 148. Lũ sư đệ sư muội đúng là trẻ người non dạ... 1

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phương án thứ hai: Gã mập làm mồi nhử, Vương Lục đi hái thuốc. Kết quả mong muốn: Ha ha ha ha.

Phương án thứ ba...

Đối mặt với sức hấp dẫn của Xích Luyện Quả, Vương Lục bỗng thấy do dự, thái độ chấp nhất của kẻ mưu cầu thành tựu và lý trí của kẻ chuyên nghiệp mạo hiểm bắt đầu giao tranh kịch liệt.

Nhưng cuối cùng Vương Lục chỉ đành thở dài, tạm thời bỏ qua trái cây này.

Bởi vì tính toán kỹ lưỡng, chỉ bằng tài nguyên hiện có, cho dù liều mạng cũng không có khả năng lấy được Xích Luyện Quả, nếu đã vậy, cũng chẳng còn gì phải cố chấp, dù sao... Kế hoạch tiếp theo đã được chuẩn bị kỹ càng!

Ha ha, lão già công chức kia, bổn đại gia tới tìm ngươi đây!

Bước qua bức bình phong trước đại sảnh, Mộc Hiểu nhìn mặt trời dần dần ngả về Tây, cảm nhận ánh hoàng hôn ấm áp chiếu lên người, trong lòng dâng lên cảm giác lười biếng.

Lại một ngày thong dong trôi qua, chỉ còn một tuần trà nữa là đến giờ tan tầm, nếu không phải môn quy nghiêm khắc, Mộc Hiểu thực sự muốn trốn việc từ sớm.

Ngồi trong Thiên Sách đường đã ba năm, ba năm trước, y nhận lời sư phụ đến đây làm việc, mỗi tháng mười ngày, mỗi ngày bốn canh giờ xử lý công việc của môn phái. Thực ra công việc này không khó, chủ yếu là kiểm tra, đăng ký các loại giấy tờ, giải quyết một số vấn đề nan giải, nhưng thời gian làm việc chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành. Ba năm trước, bất kể là trưởng bối hay đồng môn đều cảm thấy y chịu thiệt thòi, nhất là sư phụ, thỉnh thoảng lại bù đắp cho y, ví như mở lớp dạy kèm, hoặc là dựa theo môn quy để cấp thêm trợ cấp...

Vì vậy, Mộc Hiểu không hề bất mãn với công việc này, hơn nữa ba năm qua còn thu được một điều bất ngờ - tấm biển Thiên Sách đường do chính tay Chưởng môn đề chữ. Có tấm biển này, y không chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà còn là nhân viên quản lý của môn phái, thân phận khác biệt mang lại cho y rất nhiều lợi ích.

Trên thực tế, nếu không phải môn quy quy định rõ ràng thời hạn đệ tử đảm nhiệm chức vụ, Mộc Hiểu rất muốn làm công việc này cả đời - trì hoãn con đường tu hành cũng chẳng có gì to chuyện. Y nhập môn tu hành ba mươi bảy năm, hiện tại đã là Trúc Cơ trung kỳ, tuổi thọ gần ba trăm năm, trong vòng ba mươi năm tới, với tư chất Địa Linh Căn của y hoàn toàn có thể đột phá Kim Đan, cho nên con đường tu hành vẫn còn rất dài, cần gì phải nóng vội? Nhưng vị trí Thiên Sách đường này lại không dễ có được.

Tuy Mộc Hiểu rất thích cuộc sống ngồi trong Thiên Sách đường, hận không thể tăng ca mỗi ngày, nhưng mấy ngày nay y lại tan làm rất đúng giờ, không dám nán lại dù chỉ một khắc, giống như kẻ làm việc mờ ám.

Thực ra, Mộc Hiểu đúng là có phần chột dạ - mọi chuyện bắt nguồn từ cuộc tranh cãi ầm ĩ ở đại sảnh bốn ngày trước.

Hôm đó, y cãi nhau một trận với Vương Lục, còn đánh cược một ván lớn. Lúc đó, y bị Vương Lục chọc tức đến mức tức sôi máu, chỉ cảm thấy tên chân truyền Vô Tướng phong này đúng là đầu óc có vấn đề, chỉ với tu vi Đoán Thể nhị phẩm mà dám chạy đến Thanh Vân phong gây sự, đúng là đồ thích gây chú ý, giống hệt mụ sư phụ bị gán danh hiệu "nỗi nhục Linh Kiếm" của hắn, thật khiến người ta chán ghét. Còn vụ cá cược năm trăm điểm cống hiến kia, y căn bản không tin hắn có thể làm được.

Có điều, tối hôm đó, Mộc Hiểu thao thức không yên, vừa đúng lúc rảnh rỗi, liền tìm đọc các ghi chép liên quan đến đại hội Thăng Tiên hai năm trước, trọng tâm là những ghi chép về Vương Lục - đại hội hai năm trước, y bế quan đúng ba tháng, không thể tận mắt chứng kiến sự kiện náo nhiệt đó. Đợi đến lúc y hoàn thành việc bế quan trở lại công việc thì sự kiện này cũng đã qua từ lâu, y chỉ biết kết quả cuối cùng còn quá trình thì không rõ lắm.

Nhưng lần này, khi đọc lại những ghi chép đó, y sợ đến mức hít một ngụm khí lạnh!

Không ngờ tên Vương Lục nhìn có vẻ chỉ biết gây chú ý kia, năm đó lại lợi hại như vậy! Nếu không phải hắn ta sở hữu Không Linh Căn - thứ linh căn phế vật nhất thì với tính cách và ngộ tính đó, trở thành đệ tử thân truyền của Chưởng môn cũng không thành vấn đề! Càng khiến người ta kinh hãi hơn chính là màn trình diễn ở Đào Nguyên thôn, hắn ta đã đạt được số điểm cao đến mức gần như phá vỡ cả trận pháp! Những người khác căn bản không thể so sánh với hắn!

Vị sư huynh ghi chép còn vô cùng cảm khái viết một câu: Đối với Vương Lục, tất cả những bài kiểm tra tính điểm đều chỉ như trò chơi.

Ta khinh! Đây mà là trò chơi sao? Trò chơi này có thể khiến người ta mất mạng đấy!

Nghĩ đến vụ cá cược giữa mình và Vương Lục: năm trăm điểm cống hiến, mỗi điểm quy đổi thành một trăm linh thạch, vốn tưởng rằng Vương Lục nhiều nhất chỉ kiếm được một hai trăm điểm, cuối cùng phải nợ y một khoản tiền lớn, nhưng bây giờ xem ra...