Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn- FULL

Chương 154. Sư đệ quả là người sảng khoái 1

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mộc Hiểu thở dài: "Lần đó hình như là vị sư đệ nào đó của Phiêu Miểu phong dẫn đội, hắn có tu vi Luyện Khí nhất phẩm, chỉ còn một bước ngắn nữa là đến Trúc Cơ. Mấy người còn lại cũng đều là cao thủ kinh nghiệm đầy mình, không ngờ vẫn thất bại thảm hại. Cự Đầu Man tuy chỉ là trung phẩm tam cấp, nhưng quỷ kế đa đoan, tu sĩ Luyện Khí kỳ rất khó chống lại."

Sau đó mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Vương Lục.

Cả một đội ngũ tinh anh đều thảm bại, hai người các ngươi... Rốt cuộc đã làm thế nào?

Vương Lục mỉm cười, lấy ra một vật từ trong túi trữ vật, đưa ra trước mặt mọi người.

Là một đoạn râu dài màu vàng kim.

Nhìn thấy vật ấy, Nhạc Vân kinh hãi đến mức đồng tử co rút, Mộc Hiểu thì lui về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, Chu Tần há to miệng, không thể tin nổi mà lắc đầu... Thiên Sách đường bỗng chốc im lặng như tờ!

Chỉ có Văn Nhân, nhìn tới nhìn lui mà không hiểu gì, khó hiểu hỏi: "Vương Lục sư huynh, đây là..."

Chu Tần bên cạnh giật mình: "Văn Nhân sư muội đừng hỏi!"

Đáng tiếc đã muộn, Vương Lục cười ha hả: "Đa tạ sư muội đã hỏi, đây chính là họa mi của Cự Đầu Man!"

"Họa mi... Cự Đầu Man? Đó là cái gì?"

Văn Nhân nghiêng đầu, lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu, hàng lông mày nhíu lại cùng đôi môi hồng chúm chím, trông như một đóa hoa trắng nhỏ ngây thơ đáng yêu.

Ngay sau đó một bàn tay hái hoa tội lỗi từ trên trời giáng xuống.

"Cái gọi là họa mi của Cự Đầu Man, chính là cơ quan sinh sản của Cự Đầu Man, dùng để truyền tông tiếp đại và bài tiết nước thải trong cơ thể. Nếu dùng bộ phận tương tự của con người để so sánh, đó chính là..."

Lời còn chưa dứt, Văn Nhân đã kinh hô thành tiếng, hai má đỏ ửng, lùi về sau mấy bước: "Vương Lục sư huynh, huynh thật là lưu manh! Sao lại lấy ra loại đồ vật bẩn thỉu này!"

Vương Lục cũng ngẩn người: "Sư muội, sao muội lại nói vậy chứ? Chỉ là một món đồ sinh sản mà thôi! Lại chẳng phải của con người, chỉ là của một con yêu thú thôi! Chẳng khác gì dương vật của dê, ngọc hành của bò trong nhà ăn nhỏ ở Tiêu Dao phong? Thậm chí họa mi của Cự Đầu Man còn là nguyên liệu luyện chế đan dược pháp khí, so với dương vật dê, ngọc hành của bò còn có giá trị học thuật và nghệ thuật hơn!"

Văn Nhân tức giận: "Dù vậy, nhưng nó vẫn rất bẩn!"

"Ta đã rửa sạch sẽ rồi mà!"

"Không phải vấn đề sạch hay bẩn, mà vật, vật đó vốn dĩ rất là hạ lưu!"

"Vốn dĩ rất hạ lưu? Đây là một định kiến hết sức sai lầm." Vương Lục nghiêm mặt nói, "Sinh thực khí là một khái niệm rất rộng, bông hoa muội cài trên đầu cũng là cơ quan sinh sản của thực vật, theo cách nói của muội, vậy chẳng phải..."

"A a a a ta không muốn nghe nữa!" Văn Nhân vừa xấu hổ vừa tức giận, hất mạnh bông hoa trên tóc xuống, rồi chu cái mũi nhỏ xinh xắn lên, lè lưỡi với Vương Lục, "Sư huynh thật là đáng ghét! Ta không thèm nói chuyện với huynh nữa!"

"Hừ, con nhóc này..." Vương Lục giở trò thất bại, bất đắc dĩ cất họa mi của Cự Đầu Man đi, dù sao làm vật chứng thì thứ này cũng đã đủ rồi.

Sau đó, có thể quay lại vấn đề chính.

"Mộc Hiểu sư huynh, lần này chúng ta tới tìm huynh, ngoài việc nộp báo cáo rèn luyện ra, còn có một việc, chính là xác nhận điểm tích lũy khiêu chiến."

Mộc Hiểu thầm than: Chuyện gì đến cũng phải đến...

"Vương Lục sư huynh, tổng cộng được bao nhiêu điểm?"

Vương Lục cười ha hả nói: "Căn cứ theo quy tắc tính toán điểm tích lũy khiêu chiến của môn phái, theo ta tính toán, tổng cộng là hai ngàn tám trăm chín mươi điểm."

Phụt!

Chỉ trong nháy mắt, không biết bao nhiêu người muốn phun hết những chất lỏng trong người ra ngoài!

Hai ngàn tám trăm chín mươi điểm!? Tuy đã sớm đoán trước thu hoạch chuyến này của Vương Lục sư huynh sẽ cực kỳ phong phú, nhưng khi kết quả cuối cùng hiện ra, vẫn khiến người ta kinh hãi đến mức muốn hộc máu!

Vương Lục thở dài: "Quy tắc điểm tích lũy của môn phái chúng ta rất khuyến khích mạo hiểm, lấy yếu thắng mạnh. Tuy nhìn qua có vẻ hạn chế phần thưởng cho những hành vi nguy hiểm cực đoan, nhưng nếu tính thêm cả điểm cộng dồn khi khiêu chiến thành công liên tục thì chung quy vẫn là càng mạo hiểm lợi ích càng lớn. Ta ở Đằng Vân đường khổ học hai năm trời, vậy mà còn không bằng một lần mạo hiểm này, haii, nhân sinh tu tiên thật sự là cô độc như tuyết!"

Cô độc cái đầu ngươi ấy! Đại gia một tuần ba ngàn điểm mau mau ban phát cho ta chút vận may đi! Bọn ta chỉ vừa mới vui vẻ vì được cộng có tí điểm thôi mà! Mau trả lại niềm vui thuần khiết giản dị cho bọn ta!

Trong lúc đám sư đệ sư muội khóc không ra nước mắt, Nhạc Vân - người dẫn đường đành phải thở dài, cố gắng vãn hồi không khí: "Tu tiên là nghịch thiên cải mệnh, nếu không có tinh thần nghịch cảnh cầu sinh, mạo hiểm tiến thủ thì không thể nào đi xa trên con đường tu tiên được. Vương Lục sư huynh chính là tấm gương sáng cho chúng ta, sau này chúng ta phải noi theo huynh ấy..."