Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

... Đương nhiên, nếu nhìn nhận theo cách này, giọt dịch màu vàng chẳng khác nào là dịch bài tiết của kiếm cốt, nhưng dù sao cũng là thứ của mình, có gì mà phải để ý.

Sau đó, cục diện hiện tại kỳ thật chỉ là mới bắt đầu, theo cảnh giới Vô Tướng Kiếm Cốt không ngừng tăng lên, tỷ lệ đồng bộ với Không Linh Căn cũng sẽ theo đó mà tăng lên, đến lúc đó hiệu suất hấp thu sẽ càng lúc càng cao, cuối cùng, chỉ sợ đến cả mưa bạch kim đầy trời cũng sẽ bị Kiếm Cốt hấp thu, lọc sạch, biến thành biển vàng.

Dù sao, đối với bước đầu tiên trên con đường tu tiên, Vương Lục đã không còn gì hối tiếc.

Cho nên hắn mỉm cười, ngã xuống.

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ngươi đúng là đồ ngu ngốc."

Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra, Vương Lục đã thấy bà chủ với vẻ mặt khó ở ngồi trước cửa sổ, đang lấy khăn lông trên trán hắn xuống, nhúng vào chậu nước bên cạnh, vắt khô rồi lại đắp lên trán hắn.

"Nửa đêm nửa hôm, trốn trong phòng liều mạng đột phá rất hay ho sao? Đã tìm ta hộ pháp thì nên để ta bảo vệ ngươi đến cùng chứ, đến lúc quan trọng nhất ngươi lại tránh mặt ta, rốt cuộc trong đầu ngươi đang nghĩ gì vậy hả? Đã vậy, muốn đột phá thì chọn chỗ nào không chọn, lại chọn trong phòng, nhìn xem, làm bẩn hết cả giường của ta rồi kìa, người khác nhìn vào còn tưởng rằng tối qua ta đã làm gì ngươi."

Bà chủ bực bội oán trách, sau đó lại mắng thêm một câu: "Đúng là đồ khốn kiếp giống hệt như sư phụ ngươi!"

Lúc này Vương Lục chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, toàn thân đau đớn như muốn nứt ra, nhưng nghe xong lời này vẫn cố hết sức biện giải: "Ta, so với nàng ấy, vẫn có tiết tháo hơn nhiều."

"Hừ!" Tay bà chủ run lên, hất đổ cả chậu nước: "Ngươi làm vậy là đang cười người hôm trước, hôm sau người cười đó!"

Vương Lục vui mừng nhắm mắt lại: "Ít hơn một chút thì vẫn là ít hơn mà."

"... Ta thật sự là hết cách với hai người các ngươi!"

Vương Lục cố gượng cười hỏi: "Thương thế này, bao lâu thì khỏi? Có làm lỡ lịch trình ngày mai không?"

Bà chủ nói: "Với thể chất của ngươi, sáng mai là có thể khỏi hẳn rồi. Nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng cũng chưa đến mức nguy hiểm tính mạng, tiểu tử ngươi đúng là mạng lớn thật... Hơn nữa, ngươi đã tu thành kiếm cốt tầng thứ tám, năng lực hồi phục cũng mạnh hơn rất nhiều."

"Vậy thì tốt..."

"Tốt cái gì mà tốt!" Bà chủ đột nhiên nổi giận, "Ngươi có biết tối qua nguy hiểm đến mức nào không hả? Lúc ta phát hiện ra có gì đó không ổn chạy đến thì ngươi chỉ còn cách cái chết một chút xíu nữa thôi đấy! Chỗ ta lại không có thần dược cứu mạng, chưa chắc đã kịp đưa ngươi về núi tìm người cứu chữa đâu! Không phải lúc nào ngươi cũng tự xưng là nhà thám hiểm chuyên nghiệp hay sao, nhà thám hiểm mà mất mạng thì cũng chỉ là một cục thịt thối, ngươi có biết không hả!?"

"À thì, thật ra tình hình tối qua ta vẫn nắm chắc trong lòng bàn tay, ta..."

"Nắm chắc cái gì mà nắm chắc!" Bà chủ bị Vương Lục chọc cho càng thêm tức giận, cũng không thèm quan tâm đến việc hắn đang bị thương, đấm thẳng vào ngực hắn một cú, lực lượng vô cùng tinh diệu, khiến Vương Lục muốn phun máu cũng không phun ra được.

"Hai năm qua ở Linh Kiếm sơn thuận buồm xuôi gió, ngươi thật sự cho rằng bản thân là thiên chi kiêu tử, muốn làm gì thì làm sao? Loại người như ngươi, mỗi năm Cửu Châu đại lục chết ít nhất cũng phải trăm người!"

Vương Lục vẫn cố gắng biện giải: "Nếu xét đến dân số và diện tích của Cửu Châu đại lục, tỷ lệ tử vong này kỳ thật..."

"Câm miệng!" Bà chủ thật sự nổi giận, "Hay là ngươi cho rằng liều mạng là một thú vui tao nhã? Ngươi cho rằng nguy hiểm càng lớn thì lợi ích càng lớn, cho nên ngươi chỉ cần quan tâm đến vế sau thôi đúng không? Ngươi cho rằng chỉ cần là thiên tài thì có thể ung dung vượt qua mọi nguy hiểm? Ta nói cho ngươi biết, năm đó, những người xuất sắc nhất trong thế hệ vàng của Linh Kiếm phái, không một ai kém cỏi hơn ngươi! Sau đó, đám người Thiên Kiếm đường kia không biết bị gì, lại đi lập ra cái kế hoạch đào tạo quản lý sinh gì đó, phái một trăm đệ tử ưu tú nhất đến vùng đất hoang dã để khai hoang lập địa, ngươi đoán xem kết quả như thế nào?"

Bà chủ nói một tràng dài khiến Vương Lục không kịp phản bác, nhất là khi nàng nhắc đến kế hoạch đào tạo quản lý sinh, đây chính là cấm kỵ của môn phái, cho dù là loại người coi trời bằng vung như sư phụ hắn, một khi nhắc đến chuyện này cũng sẽ lập tức im lặng, sắc mặt u ám.

Nó giống như là một vết sẹo được khắc sâu vào trong lòng tất cả Trưởng lão Linh Kiếm phái, trải qua trăm năm cũng không thể phai mờ. Vương Lục tất nhiên rất tò mò về chuyện này, nhưng hắn biết rõ lúc này không phải là lúc để hỏi, cho nên chỉ đành im lặng lắng nghe.