Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn- FULL

Chương 183. Thì ra Naruto lại yếu đến vậy 3

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tuy rằng trong Đại Thanh Vân có yêu thú tứ cấp, ngũ cấp, nhưng mà Vương Lục có cần phải lo lắng không? Cho dù trong Đại Thanh Vân có bao nhiêu yêu thú thì đó cũng là địa bàn của Linh Kiếm sơn, là khu vực nằm dưới sự quản lý của Linh Kiếm Chưởng môn Phong Ngâm! Chỉ cần ôm chặt lấy cái đùi vàng là con gái của Chưởng môn, Vương Lục không tin mình sẽ gặp phải nguy hiểm gì!

Ha ha, vốn dĩ, mục đích hắn mang bà chủ theo là vì muốn rèn luyện thực chiến, nhưng mà, mục đích chính vẫn là kiếm chác, hiện tại xem ra, cơ hội phát tài đang ở ngay trước mắt!

Thế nhưng, Vương Lục còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng về kế hoạch vĩ đại của mình, khai thác toàn bộ giá trị còn lại của Thanh Vân phong thì một tấm linh phù trong tay áo bỗng nhiên bốc cháy, tự động bay ra khỏi tay áo, lấp lánh trước mặt hắn.

"Đây là lệnh triệu tập khẩn cấp của môn phái? Yêu cầu tất cả mọi người phải lập tức đến Linh Trì phong?"

Vương Lục lập tức nhíu mày. Cái lệnh triệu tập khẩn cấp này đến thật không khéo, hắn mới chỉ hái được Xích Luyện Quả, hoàn thành bước đầu tiên của rèn luyện mà thôi, kế hoạch lớn phía sau còn chưa kịp triển khai, đại kế lần thứ ba cướp đoạt Tiểu Thanh Vân mới chỉ vừa mới bắt đầu đã bị một tấm giấy phù này cắt ngang!

Mà đối với việc này, bà chủ cũng đặc biệt khó chịu, Vương Lục là người dẫn đội mà đi rồi, đương nhiên việc rèn luyện không thể tiếp tục.

"Lão già kia phát điên cái gì vậy? Chưởng môn băng hà rồi hay sao?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Linh Kiếm sơn, Linh Trì phong, Vương Lục được lệnh triệu tập dẫn đường, đi qua Thiên Sách đường, đến một gian tiểu viện u tĩnh trang nhã. Đi đến cửa, mắt thấy linh phù trước người đã bay vào cửa viện, Vương Lục ngẩng đầu nhìn tấm bảng gỗ trước cửa viện, xác nhận chữ viết trên đó: Linh Trì trai, không khỏi giật mình kinh hãi, đây chẳng phải là nơi bình thường các vị quản lý trung tầng trở lên của môn phái mở tiệc chiêu đãi nho nhỏ hay sao? Bởi vì trong viện là một tòa tiểu lâu đỏ trắng xen kẽ, người bình thường không thể vào, các đệ tử tò mò ngứa ngáy khó nhịn thường xuyên gọi đùa nó là Phấn Hồng lâu, thường ngày lấy việc tưởng tượng cảnh tượng xa hoa lãng phí bên trong làm thú vui. Thậm chí còn có kẻ biên soạn ra một số sách nhỏ, hư cấu ra mười hai nữ tu tuyệt sắc giai nhân được nuôi dưỡng trong Phấn Hồng lâu để cho các vị Trưởng lão vui chơi hưởng lạc, miêu tả đủ loại tình cảnh khiến người ta huyết mạch sôi trào. Đương nhiên loại sách này chỉ có thể lén lút truyền tay nhau mà đọc, đối với việc này Thiên Sách đường kiên quyết đả kích và ngăn cấm, có điều đương nhiên là cấm mãi không được. Trong số những người biên soạn cuốn sách, hai vị bút danh họ Lục và họ Vương nào đó nổi tiếng nhất, được vô số nam tu sĩ ngưỡng mộ.

Triệu tập ta đến nơi này... Có chuyện gì cần làm vậy? Chẳng lẽ là mời một tác giả nổi tiếng như ta đi thực tế quan sát, lấy tư liệu sáng tác? Vậy cũng không tồi...

Trong lòng nghĩ mãi mà không rõ, Vương Lục cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi vào, ung dung tự tại.

Đáng tiếc là vào trong sân, mới phát hiện nơi đây so với tưởng tượng chênh lệch rất lớn, tuy rằng lầu các tinh xảo, hoàn cảnh ưu nhã, nhưng lại hoàn toàn không có cái sự vàng son lấp lánh như lời đồn bên ngoài, đừng nói mười hai tuyệt sắc giai nhân, ngay cả một con rối cơ quan tinh xảo cũng chẳng có, trong sân tràn ngập không khí lạnh lẽo, thanh tịnh.

Đây chính là Phấn Hồng lâu trong truyền thuyết sao? Chậc chậc, thật sự là làm người ta thất vọng, cũng không biết sau lưng là vị Trưởng lão nào kinh doanh, không có một chút kiến thức chuyên nghiệp nào về kinh doanh, ngược lại giống với quán trọ Như Gia ở cái trấn nào đó, thuộc loại hình doanh nghiệp sở hữu công, làm ăn thua lỗ cũng chẳng ai đau lòng... Àiii, nếu như có thể nghĩ cách nào đó dùng giá rẻ mạt thuê lại nơi này, vậy thì sung sướng rồi. Trước tiên tung ra mấy khái niệm mới mẻ, sau đó làm một màn huy động vốn bất hợp pháp trong môn phái, cuối cùng ôm tiền cao chạy xa bay...

Trong lòng đang nghĩ ngợi, dưới sự chỉ dẫn của linh phù, rốt cuộc Vương Lục cũng tiến vào Phấn Hồng lâu. Trong lầu chỉ có hai ba gian phòng, mà người triệu kiến hắn, đang ngồi chờ hắn đến gian phòng chính giữa Phấn Hồng lâu, cũng là gian phòng lớn nhất. Không ngoài dự liệu, chính là mấy vị sư bá của Thiên Kiếm đường, cũng chỉ có bọn họ mới có tư cách tùy ý triệu tập các đệ tử chân truyền.

Vương Lục vững bước đi đến trước mặt mấy người, dựa theo quy củ của môn phái, lần lượt hành lễ: "Ra mắt Chưởng môn sư bá, Nhị sư bá, Tam sư bá, còn..." Vương Lục dừng một chút, nhìn vị tu sĩ che kín mặt trong chiếc mũ trùm đầu: "Xin hỏi ngài là...?"

Mấy vị Trưởng lão cùng cười vang, nhất thời khiến Vương Lục có cảm giác mình bị trêu chọc.