Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn- FULL

Chương 190. Ta tinh thông thuật xem tướng 3

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vương Lục nhìn món ăn nóng đỏ vàng đan xen trên bàn, thầm nghĩ cũng may, ít nhất còn có lương tâm hơn sư phụ.

Hai sư thúc chất ở trên bàn rượu vừa ăn vừa uống, rượu ngon Ngạo Quan Hải Trưởng lão mang đến là tiên thảo tiên quả được ủ, tửu lực kinh người, mà hắn lại không dùng tu vi áp chế, chẳng bao lâu liền cùng Vương Lục say khướt.

Đương nhiên, cả hai đều say ý chứ không say thần, Ngạo Quan Hải Trưởng lão bởi vì tu vi tinh thâm, nguyên thần cường đại, Vương Lục thì vẫn luôn không từ bỏ cảnh giác với Hắc thúc thúc, làm sao dám thật sự say mèm?

Chỉ là mặc dù vậy, hai người trên bàn rượu cũng dần dần cởi mở nói chuyện.

"Thất sư thúc, thứ cho ta mạo muội, chỉ là... Trong khoảng thời gian này người đối với ta thật sự quá tốt, nào là truyền công nào là hộ pháp nào là luyện đan, sư điệt ta thật sự rất biết ơn!"

Ngạo Quan Hải sư thúc cười ha ha: "Đồ đệ của sư tỷ chính là đồ đệ của ta, huống chi trong thư sư tỷ còn cố ý dặn dò ta phải chăm sóc ngươi thật tốt, ta sao dám không tận tâm ha ha?"

"Àii, sư phụ chỉ thuận miệng nói thôi, sư thúc người thật sự không cần nghiêm túc như vậy."

Kết quả Ngạo Quan Hải ngược lại càng nghiêm túc hơn, ngửa đầu lên, như thể đang hồi tưởng lại bể khổ tu hành trăm năm.

"Sư tỷ, là người có ân lớn với ta! Không có sư tỷ thì không có Ngạo Quan Hải ta ngày hôm nay... Nói ra, cái tên này của ta cũng là do sư tỷ đặt." Nói đến đây, Ngạo Quan Hải sư thúc cười ngây ngô, "Không gạt ngươi, ta lúc đầu là nô lệ bị bán từ Tây Di đại lục đến Cửu Châu đại lục, là tổ sư Linh Kiếm phái đã cứu ta, cho ta tự do, nhưng chính một câu nói của Ngũ sư tỷ, mới khiến ta có cơ duyên bước chân lên con đường tu tiên, càng là nàng khiến ta từ bỏ cái tên Áo Ba Ba trước kia, đổi thành Ngạo Quan Hải... Trăm năm sau, những người bạn được giải phóng ngày xưa đều đã qua đời, chỉ có ta là có tu vi Nguyên Anh, tất cả những điều này đều là công lao của sư tỷ, cho nên lời tỷ ấy dặn dò, ta sao dám không nghe theo!"

Nói đến đây, trên khuôn mặt đen nhẻm của Ngạo Quan Hải lại hiện lên một tia thánh khiết thành kính.

Điều này khiến Vương Lục lập tức tỉnh rượu: Có gian tình, khuôn mặt này, tuyệt đối có gian tình!

Với nhân phẩm của sư phụ, làm sao có thể làm ra loại chuyện dìu dắt người khác bước lên tiên đạo, ban cho tân sinh như vậy? Chà đạp nhân sinh và tam quan của người khác mới là bổn phận của nàng ta!

Xuất phát từ loại nghi hoặc này, Vương Lục thẳng thắn nói: "Sư thúc, bỏ qua yếu tố tình cảm cá nhân, người hãy khách quan đánh giá sư phụ ta xem... Sư phụ ta là người như thế nào?"

"Ngũ sư tỷ là người như thế nào? Nàng ta dĩ nhiên là người tốt rồi! Ngươi là đồ đệ của nàng ta, hẳn là phải hiểu rất rõ chứ."

"... Ta nghĩ chúng ta đang thảo luận không phải là cùng một vị Ngũ Trưởng lão."

Vương Lục suy đi tính lại, đây có lẽ là lời giải thích duy nhất: Vương Vũ thật ra có một người em gái song sinh tên là Vương Lộ, tính cách dịu dàng chu đáo, ưu nhã hào phóng, là một người tốt đúng nghĩa.

Đối với thái độ khó tin của Vương Lục, Ngạo Quan Hải ngẩn người ra một lúc lâu, sau đó đầy cảm khái vỗ vai Vương Lục.

"Có vài người và vài chuyện, phải tiếp xúc lâu mới có thể thấy rõ. Ngũ sư tỷ là người đặc biệt độc lập, nhưng bản tính của nàng ta không xấu."

Đương nhiên Vương Lục chỉ có thể cười trừ.

Vị Trưởng lão da đen này là người lương thiện, trong mắt người lương thiện chỉ có chuyện lương thiện, điều này cũng không có gì lạ. Nhưng tiêu chuẩn phán đoán của người bình thường hiển nhiên không thể nào lương thiện như vậy.

Mà Ngạo Quan Hải cũng không để ý đến sự không hiểu của Vương Lục: "Sẽ có một ngày ngươi hiểu."

Đúng vậy, chắc chỉ có 'lên giường' mới có thể hiểu được...

Lời nói say sưa trên bàn rượu cùng Ngạo Quan Hải sư thúc, ngày hôm sau đã theo hơi rượu mà phai nhạt dần.

Sư thúc vẫn là sư thúc lạc quan an phận kia, trên khuôn mặt đen nhẻm luôn nở nụ cười lạc quan tích cực, khi nhắc đến Ngũ sư tỷ, vẫn luôn là vẻ mặt thành kính như đang hành hương, còn Vương Lục, vẫn không có chút ấn tượng tốt đẹp gì về sư phụ.

Có điều, cuộc nói chuyện say sưa đó ít nhiều gì cũng để lại chút dấu ấn trong lòng Vương Lục. Sau đó một khoảng thời gian, mặc dù bản thân Vương Lục rất kháng cự, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ lại những chi tiết trong cuộc sống cùng sư phụ hai năm qua, cố gắng tìm ra bằng chứng chứng minh nàng ta là người tốt.

Nói thẳng ra, Vương Vũ tuyệt đối không phải kẻ xấu, ít nhất nàng ta chưa từng làm, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sẽ làm chuyện thương thiên hại lý. Nhưng ngoài ra, người này tham lam háo sắc, không có tiết tháo không có điểm dừng, nhìn thế nào cũng cách xa hình mẫu sư tỷ trong mắt Ngạo Quan Hải sư thúc. Không, đó căn bản là hai loại người hoàn toàn trái ngược.