Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đến giờ cơm, người vào cửa hàng lục tục nhiều lên. Có người nhận được tin tức đến ủng hộ Giang Phong như Khâu Thần, cũng có người như cặp tình nhân kia, chỉ vì tò mò nên vào cửa hàng.
Người quen biết Giang Phong, cho dù sau khi nhìn thực đơn sắc mặt khó coi cỡ nào đều sẽ nể tình ngồi xuống bàn, uống xong cốc nước ô mai thanh mát giải nóng kia, hóa tan hết bất mãn với khô nóng đi.
Còn vào nhầm, người lựa chọn ở lại như cặp tình nhân kia chỉ là số ít, chủ yếu là ngạc nhiên nhìn khách trong tiệm, khẽ nói câu “Hắc điếm” rồi nhanh chóng trốn đi như bôi dầu vào chân.
“Đi mất mấy người rồi?” Sau khi bốn người Khâu Thần ăn no nê xong vẫn không quên mất chức trách diễn viên của mình, rõ ràng đã no đến mức ngồi vẫn khó chịu, nhưng vẫn ngồi yên trên ghế giả vờ như đang chờ đồ ăn lên.
Bốn cái đĩa trên bàn sạch bách như thể được liếm, cả nước canh cũng được tưới hết trộn ăn với cơm, không hề lãng phí.
“Người thứ sáu rồi.” Lý Kiện khoa tiếng Trung cẩn thận tính: “Chưa uống nước ô mai đã bước đi, thật đáng thương.”
Khâu Thần xoa bụng, quan sát khách ở tầng một, hiện giờ đúng mười hai giờ, chưa qua giờ cơm, khách đã ngồi kín hơn phân nửa tầng một thì thầm thấy lo lắng.
“Bây giờ chưa khai giảng, giá đồ ăn trong cửa hàng nhà Phong ca bán cao như vậy đã sắp ngồi kín, đến lúc đi học, chúng ta muốn đến ăn chẳng phải cần đặt chỗ trước?”
Ba người còn lại cũng rối rít cảm thấy uy hiếp.
“Nếu không buổi tối chúng ta cũng tới ăn?” Lưu Tử Hiên lắm tiền nhiều của đề nghị.
“Được được được.” Đề nghị vĩ đại này nhận được 100% phiếu thông qua.
Lúc này, một đoàn người xuất hiện ở cửa.
Chỗ ngồi của Lưu Tử Hiên và Khâu Thần đối diện cửa, thấy người đến cửa lập tức đứng lên.
“Chào giáo sư Vương!”
“Chào thầy Lý!”
“Chào giáo sư Trần!”
“Chào trưởng… Trưởng khoa!”
Chín người đều là giáo viên khoa Vật lý, trong đó chỉ riêng giáo viên dạy Lưu Tử Hiên và Khâu Thần đã có bốn người.
“Giáo sư Vương?” Giang Phong nghe thấy động tĩnh, đặt nước ô mai cầm trên tay lên bàn cho khách rồi chạy ra cửa: “Xin chào các thầy.”
“Bọn tôi tới dùng cơm, giáo sư Vương của các cậu định mời khách, không ngờ lại gặp được nhiều sinh viên như vậy. Giang Phong, cậu làm thêm hè ở đây hả?” Giáo sư Trần trẻ tuổi nhất, cười nói.
“Em chỉ hỗ trợ trong cửa hàng thôi ạ.” Giang Phong nói.
Vừa đi vào, dõi mắt nhìn thấy hơn phân nửa là sinh viên khoa Vật lý, vài giáo sư sửng sốt, gần như mỗi người đều có thể tìm tới sinh viên mình từng dạy.
“Chuyện này, các sinh viên khoa Vật lý ta hôm nay liên hoan ở đây hả?” Giáo sư Vương luôn nghiêm túc nhìn thấy cảnh này cũng nói giỡn.
“Đây là nhà hàng nhà em mở, khai trương ngày đầu tiên mọi người đến ủng hộ ạ. Mời các thầy lên tầng hai, tầng trên có phòng riêng và bàn tròn, các thầy có muốn vào phòng riêng không ạ?” Giang Phong đi trước dẫn đường.
“Không cần phòng riêng, vậy bọn tôi coi như đến ủng hộ cậu.” Giáo sư Trần cười hề hề nói.
Tầng hai có thực đơn, Giang Phong xuống bên dưới lấy nước ô mai cho các thầy, để bọn họ tự nhìn thực đơn gọi món.
Vừa xem thực đơn, giáo sư Lý cười nói: “Muốn tìm cửa hàng có đầy đủ các món trong ẩm thực Sơn Đông như vậy ở gần đại học A thật sự không dễ dàng gì!”
Đối với các sinh viên, giá món ăn của quán cơm Kiện Khang hơi đắt, nhưng tiền lương đãi ngộ của các giáo viên Đại học A đều tốt, giá này kèm với một quyển thực đơn dày như vậy là vô cùng hợp lý.
Bình thường không có mũi kim cương thì không dám đến làm đồ gốm sứ.
Vài giáo sư không khách sáo gì, chọn vài rau dưa và vài món chính, trong đó bao gồm cá chép chua ngọt và giò Đông Pha.
Giang Phong và Vương Hạo bưng nước ô mai lên, Giang Phong nhìn thoáng qua thực đơn, không có ván đề gì, ra sau bếp thông báo cho đồng chí Giang Kiến Khang.
Giang Kiến Khang hầm hai chân giò, vốn kế hoạch là để mình ăn, cơm trưa một chân bữa tối một chân, hiện giờ các giáo sư đặt thì chỉ có thể uất ức đồng chí Giang Kiến Khang ăn ít đi một chân. Cá chép thì vừa vặn, hôm qua Giang Kiến Khang đi đến chợ đầu mối đằng sau chợ sỉ theo lời Giang Phong, ở chỗ tiểu thương bán thủy sản gặp được hai con cá chép sống vô cùng tươi mới, mua về nuôi trước.
Không ngờ hôm nay có thể để một con vào nồi.
Giáo sư Trần bưng cốc ô mai lên uống một ngụm, khen ngợi: “Nước ô mai này ngon!”
“Anh uống gì cũng thấy ngon.” Giáo sư Lý là người Bắc Kinh chính gốc, là người có quyền phát ngôn nhất đối với nước ô mai: “Nước ô mai hiện giờ đều mua trong siêu thị, dùng chất phụ gia pha ra, nào giống với bọn tôi hồi nhỏ đều dùng đường phèn nấu, món đồ uống cung đình này còn chú trọng phải được hun khói…”
Giáo sư Lý cầm cốc, vừa nhấp ngụm nước ô mai vào miệng thì ngẩn ra.
Vị ai khói nhàn nhạt, giống hệt với hương vị của những cửa hàng cũ chuyên bán nước ô mai mà ông từng uống hồi nhỏ.
Không, có lẽ ngon hơn.
“Cái gì hun khói?” Giáo sư Trần hỏi tới.”
“Ô mai.” Giáo sư Lý nuốt nước ô mai trong miệng vào bụng: “Cửa hàng này là trong nhà sinh viên anh dạy mở hả?”
“Giang Phong đó, thằng ranh này bài chuyên ngành không tốt, học kỳ trước suýt trượt.” Giáo sư Trần lại bưng lên uống một ngụm: “Tôi cảm thấy nước ô mai này đã uống rất ngon rồi.”
“Đây là cách làm cung đình chính tông, lấy đường phèn nấu chậm.” Giáo sư Lý hơi ngẩn ra, như nhớ lại điều gì: “Sau khi những cửa hàng cũ đóng cửa, tôi đã rất lâu rồi không uống nước ô mai chính tông như vậy.”
“Vậy hôm nay chúng ta có lộc ăn.” Mọi người đều cười, rối rít bưng cốc ô mai của mình lên.
Trong phòng bếp, Giang Kiến Khang rưng rưng cống hiện ra chân giò của mình.
Hai chân giò này là Giang Kiến Khang chạy khắp chợ và siêu thị gần Đại học A một lượt, chọn cẩn thận ra từ trong vài trăm cân chân giò. Dùng nước đá ướp đủ mười hai tiếng chỉ để trừ đi mùi máu tươi, cả chân giò trên bữa cơm hôm qua cũng không có được đãi ngộ như vậy đâu.
Giang Kiến Khang thích ăn chân giò, đều đặc biệt để tâm đến mỗi một chân giò mình muốn ăn.
Vì nấu chân giò ngon, ông nhờ người tìm rượu Hoa Điêu tốt nhất khắp nơi để phối với chân giò.
Giang Kiến Khang ở trong phòng bếp, vừa đau lòng lấy ra rượu Hoa Điêu mình trân quý nhất đổ vào trong nồi, vừa lảm nhảm: “Tiểu Phong, nếu không vì con, bố sẽ không thể lấy ra rượu Hoa Điêu tốt như vậy.”
Giang Phong: “…”
Mỗi lần có khách gọi món chân giò, đồng chí Giang Kiến Khang đều có dáng vẻ như sinh ly tử biệt, rõ ràng bản thân ông còn giấu hơn trăm bình rượu Hoa Điêu.
Rượu Hoa Điêu ông cho khách dùng luôn là loại kém nhất.
Cuối cùng, Giang Kiến Khang còn rưới lên chân giò một muỗng canh loãng.
Đây là thói quen khi nấu ăn của Giang Kiến Khang, luôn thích rưới một muỗng canh loãng lên, trong phòng bếp của ông có một nồi canh loãng hầm sẵn bất cứ lúc nào.
Canh loãng hòa tan nước sốt trên chân giò, nhưng cũng tăng vị tươi và mùi lên, Giang Phong bưng giò đi ra, gần như tất cả khách ở tầng một đều nhìn sang.
“Thơm quá.” Có người cảm thán.
Tuy rằng động lòng, nhưng không ai gọi chân giò.
Mọi người là sinh viên, hiếm ai có thể hạ quyết tâm tiêu trăm tệ để gọi một phần chân giò.
Mùi bay suốt lên tận tầng hai.
“Vị gì?” Giáo sư Trần chỉ ngửi mùi thôi đã cảm thấy ngón trỏ động đậy.
“Giò Đông Pha, mời các thầy dùng.” Giang Phong bưng giò lên bàn.
“Thầy Trần, giò Đông Pha là món ăn nổi tiếng bên nhà anh, anh lại không ngửi ra hả?” Một giáo viên trẻ tuổi khác trêu ghẹo.
“Đây không phải là giò Đông Pha, giò Đông Pha bên chỗ tôi không làm như vậy.” Giáo sư Trần lắc đầu, giơ đũa gắp một miếng chân giò da dính thịt: “Có thể là cách làm trong chính cửa hàng của bọn họ, chỉ tên là giò Đông Pha, phần giò này thơm hơn giò Đông Pha bình thường.”
Giò vào miệng là tan.
“Cũng ăn ngon hơn nhiều!” Giáo sư Trần bổ sung thêm.
Mọi người rối rít động đũa.
Khách ở tầng một dần ngồi đầy, Giang Phong và Vương Hạo không bận rộn nổi, bốn người Khâu Thần chuẩn bị tính tiền tiện thể giúp đỡ.
“Dựa vào chia sẻ đĩa sạch trơn nhóm bạn bè là có thể giảm 10%.” Giang Phong nhắc nhở.
“Chia sẻ đĩa sạch trơn lên nhóm bạn là có thể giảm giá 10%?” Cô gái trong cặp tình nhân ngồi gần chỗ đám Khâu Thần thính tai nghe được, đĩa trên bàn cô cũng sạch trơn như được liếm, ngoài một ít nước rau muống thừa lại, cả nước sốt trong phần thịt thăn xào chua ngọt vừa rồi đều không còn.
Mới rồi cô không khống chế được, lại gọi một phần rau muống xào.
Không chỉ để lộ lượng cơm của mình, còn thoáng cái ăn hết tiền cơm mấy ngày, cô đang ngồi đó đau lòng.
“Đúng, sinh viên Đại học A chia sẻ đĩa sạch trơn lên nhóm bạn là có thể giảm giá 10%.” Giang Phong gật đầu.
“Tôi là sinh viên khoa tiếng Trung Đại học A, tôi có mang theo thẻ sinh viên!” Cô gái vội nói, nhìn thoáng qua bốn cái đĩa sạch sẽ trên bàn Khâu Thần, hạ quyết tâm, bưng đĩa còn dư nước rau trên bàn mình lên uống cạn sạch.
Giang Phong: “…”
Cô gái này rất có cá tính.
Buông đĩa, cô gái bắt đầu chụp ảnh chia sẻ lên nhóm bạn.
“Ting, nhận được 1 điểm độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ (2/100).”