Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Khai giảng ngày đầu tiên, việc làm ăn của quán cơm tốt hơn tưởng tượng của Giang Phong nhiều.
Từ các sinh viên cũ mắt tinh như cú mèo đến sinh viên mới bụng đói kêu vang, vào ngày khai giảng đầu tiên đều ví tiền căng phồng, không chịu đến nhà ăn để tạm bợ dạ dày của mình. Nhà ăn của Đại học A vốn nổi tiếng tùy tâm sở dục, khi các đầu bếp phát huy tốt thì tất cả bình thường, khi tùy tâm sở dục, canh trứng rong biển đại dương, canh bột gia vị, dứa xào cà chua, ớt xào bánh trung thu, chỉ có món ngươi không tưởng tượng được, không có món bọn họ không làm được.
Quán cơm Kiện Khang coi như là một quán tiệc lớn ở gần Đại học A, tuy rằng giá hơi đắt, nhưng luôn có vài người không thiếu tiền như vậy chịu đến nếm thử. Khi gần mười hai giờ, tầng một tầng hai đã ngồi kín, cả bàn tròn cũng bị khách lẻ dồn kín bàn.
“Chủ tịch, ôi, chủ tịch đâu? Hạo ca, hôm nay giáo viên dạy quá giờ, em tới muộn!” Lưu Tử Hiên đeo ba lô, thở hổn hển chạy đến quán cơm, bị cảnh tượng người ra vào tấp nập trước mắt dọa sợ, không chỉ có khách đang ngồi, có cả khách đứng chờ.
Mình thật sự… Không đến nhầm nhà ăn!
Ngày giá đặc biệt của nhà ăn cũng chỉ đến thế?
“Trong cửa hàng nhiều khách, Phong ca vào bếp rồi. Cậu lên lầu hai hỗ trợ Thần ca của cậu đi, cậu ấy luôn bận lầu trên lầu dưới, chắc chân sắp chạy đứt.” Vương Hạo phân phối nhiệm vụ cho Lưu Tử Hiên.
Bận rộn cả buổi trưa, đến một rưỡi mới có thể nghỉ tạm.
“Phong ca, cậu quảng cáo, làm tuyên truyền ở đâu vậy? Sao hôm nay nhiều khách thế.” Vương Hạo ừng ực uống nước ô mai, rất có phong phạm của đồng chí Giang Kiến Khang.
“Ngày khai giảng đầu tiên, nhà ăn số một, số năm và số sáu không kinh doanh, cửa hàng nhà ai mà không nhiều chứ?” Nhà ăn số một, số năm và số sáu do một nhà nhận thầu, đều bắt đầu kinh doanh vào ngày thứ ba sau khai giảng.
“Cũng đúng.” Khâu Thần nhớ lại sợ hãi do cướp cơm ở nhà ăn vào ngày khai giảng đầu tiên vài năm trước chi phối: “Phong ca, quán cơm nhà cậu không định giao hàng hả? Trưa nay Lưu Thiến có hỏi tôi, hỏi khi nào quán cơm nhà anh sẽ lên app giao hàng.”
“Ngoài cửa có dán mà? Tuyển làm thêm, giao hàng.” Vương Hạo vùi đầu ăn cơm.
Nếu giao hàng là có thể hạ thấp áp lực cho khách đến quán.
“Cửa hàng nhà chú không giao hàng.” Đồng chí Giang Kiến Khang nói: “Chú mở cửa hàng hai mươi mấy năm, chưa bao giờ làm mấy trò vớ vẩn này.”
“Thôi đi, chẳng phải vì anh đau lòng chỗ tiền chiết khấu sao!” Đồng chí Vương Tú Liên lườm Giang Kiến Khang: “Tiểu Thần à, nhà cô có giao hàng cũng không giao được, có một mình chú làm đầu bếp không lo liệu được nhiều việc như vậy.”
“Ban đầu nhà tôi giao hàng đều giao cho khách quen, gọi điện thoại tới là được. Vốn có tính toán này, tuyển được người rồi tính, trong quán không bận rộn xuể được.” Giang Phong giải thích.
Ăn cơm trưa xong, mấy người có lớp thì đi học, không có lớp thì về ký túc xá. Buổi chiều Giang Phong không có lớp nên ở lại cửa hàng xử lý nguyên liệu nấu ăn, tiện thể nấu hai nồi cháo, nấu cháo (trung cấp) là kỹ năng tốt như vậy, không nên lãng phí.
Vì buổi trưa đồng chí Giang Kiến Khang bận rộn không xuể nên để Giang Phong có cơ hội cầm muỗng nấu, độ thuần thục của chỉnh lửa và gia vị đều tăng lên một đoạn. Nhìn cháo trắng ùng ục ở trong nồi, Giang Phong nghĩ tới một vấn đề.
Nếu mình nấu canh tổ yến lá liễu…
Thôi bỏ đi, nếu để đồng chí Vương Tú Liên biết được mình luyện tập một món ăn nên phá hỏng nhiều tổ yến trắng như thế, chắc sẽ quân pháp bất vị thân ngay tại trận.
Giang Phong rên rỉ, cắt khúc dưa chuột, trong đĩa bên tay phải bày một hàng, chia ra có cà rốt xắt sợi, củ cải trắng cắt khúc, khoai tây sợi, miếng khoai tây, cà rốt xắt sợi, ớt xắt sợi và miếng bí đỏ chất đống chỉnh tề, màu sắc phong phú, nhìn rất đẹp mắt.
Không phải là Giang Phong không định thái thịt, mà đồng chí Giang Kiến Khang là một người theo chủ nghĩa ăn thịt trung thực, yêu cầu về thịt cao hơn rau dưa nhiều. Mỗi một miếng thịt phải do tự tay ông thái, tự mình cắt, nạc mỡ cắt như nào, thái bao nhiêu, là lấy ra làm món gà Cung Bảo hay dùng để làm thịt thăn xào chua ngọt đều do tự ông trấn ải. Cũng coi như là để cho mỗi một con lợn, một con gà chết có ý nghĩa.
“Ting, hoàn thành nhiệm vụ chính ‘Cửa hàng tiến công’, nhận được ban thưởng nhiệm vụ là đạo cụ ‘Thùng giữ nhiệt cơm hộp’.”
“Ting, phát hiện một nhiệm vụ chính có thể lựa chọn: ‘Đứng vững gót chân’: Để quán cơm Kiện Khang nhận được tán thành của 1000 thực khách.”
Mở giao diện nhiệm vụ, lựa chọn đằng sau nhiệm vụ chính là: ‘Đứng vững gót chân’: Để quán cơm Kiện Khang nhận được tán thành của một trăm thực khách, tiến độ nhiệm vụ (2/1000)
Gợi ý nhiệm vụ: Thừa nhận của thực khách rất quan trọng đối với một cửa hàng mới, mời để quán cơm Kiện Khang trở thành nhà hàng hạng nhất Đại học A trong cảm nhận của phần lớn thực khách.
Muốn trở thành nhà hàng hạng nhất ở Đại học A chẳng phải chuyện dễ dàng gì, trong phạm vi thành đại học chỗ Đại học A, tạm không đề cập đến phố ẩm thực, chỉ riêng khu ký túc xá của giáo viên công nhân viên chức thôi đã có giấu không dưới 20 quán ăn lớn nhỏ, cộng thêm phố buôn bán của trường học nằm ngay trong khuôn viên trường, còn có phố buôn bán bên ngoài, trung tâm thương mại, các loại cấp bậc, quán cơm lớn nhỏ, ít nhất có vài trăm nhà, trong đó có nhiều quán ăn lâu đời mở được hai ba mươi năm.
Cửa hàng mới như quán cơm Kiện Khang định cướp đồ ăn từ trong miệng hổ rất khó khăn.
Nếu như nhiệm vụ trước, chỉ cần một trăm thực khách tán thành thì dễ dàng chút, khuôn viên trường này có tổng cộng hơn mười ngàn thầy trò, một khuôn viên trường khác cách khoảng 40km, không thể hy vọng xa vời rằng thầy trò ở nơi đó cũng đến đây dùng cơm.
Tính toán lượng khách một ngày của quán cơm Kiện Khang, Giang Phong quyết định lùi nhiệm vụ chính này lại một thời gian, thuận theo tự nhiên, bắt đầu nghiên cứu ban thưởng nhiệm vụ trò chơi cho.
‘Thùng giữ nhiệt cơm hộp’ ở cột đạo cụ hiển thị có thể lấy ra, Giang Phong ấn chuột chọn lấy ra, trên đất vô cớ xuất hiện một thùng xốp cỡ lớn.
Một thùng xốp bình thường không có gì lạ, trên nắp thùng viết mấy chữ giao đồ ăn xiêu vẹo, không sứt mẻ gì khả năng là ban ơn lớn nhất của trò chơi cho hắn.
Vô cùng phù hợp với dáng vẻ nên có của thùng xốp đựng đồ ăn đi giao của mỗi quán cơm giá rẻ gần trường học.
Giang Phong nhìn thùng xốp này, câm nín thật lâu.
Đây là ban thưởng cho nhiệm vụ chính của hắn?
Lại không biết xấu hổ nói đây là tủ sắt, thùng này có thể giữ nhiệt đã không tệ, dùng băng kín dán kín nó lại.
Thôi bỏ đi, nếu như về sau giao cơm thật sự dùng đến nó.
Giang Phong lặng yên nhấp chuột thu hồi trên cột đạo cụ.
“Xin chào, có ai không?” Bên ngoài có người hô to.
“Đến đây.” Ra khỏi phòng bếp, ngoài cửa hàng có một cô gái tết tóc đuôi ngựa đứng trước bảng thông báo tuyển dụng.
“Xin hỏi, các anh còn tuyển làm… Giang Phong?”
“Chủ tịch?”
Hai người mắt to đối mặt nhỏ, nhìn nhau hồi lâ.
“Cậu làm thêm ở cửa hàng này?” Quý Nguyệt hơi ngạc nhiên.
“Chủ tịch, chị đi làm nghiên cứu sinh mà?” Giang Phong ngạc nhiên, chủ tịch vốn nên đang ôn tập thi nghiên cứu sinh lại tìm việc làm thêm vào lúc này.
Quý Nguyệt là cựu chủ tịch câu lạc bộ cờ tướng, khoa Mỹ thuật chuyên ngành Thiết kế đồ họa, vì thi nghiên cứu sinh thất bại, thuê phòng trọ nhỏ ở gần trường học để ôn tập.
“Nhà chị có chút chuyện, em chị phải học đại học, không có tiền cho chị thi lại một năm, chị lại không tìm được việc gì, vẽ cho người khác không nuôi sống được mình, đành ra ngoài tùy tiện tìm chút việc làm.” Quý Nguyệt cười khổ.
“Đây là cửa hàng nhà em mở, đàn chị, tay vẽ tranh của chị đến làm việc vặt có vẻ lãng phí nhân tài đấy!” Giang Phong nói từ đáy lòng.
“Chị muốn vẽ tranh, nhưng tay vẽ tranh này của chị không ai cần.” Quý Nguyệt và Giang Phong rất quen biết: “Ban đầu không nhận thấy nhóc là con nhà giàu đấy, không phải em không biết tình hình của chị, ngành nghệ thuật ở trường mình vốn không tốt lắm, chị lại không phải học mỹ thuật tạo hình có tiếng có miếng, hoàn toàn vì có thể thi đỗ vào trường đại học tốt nên nước đến chân mới nhảy đi học vẽ tranh hai năm.”
“Sao, đàn chị Quý đây là như người như nào không phải em không biết, bao ba bữa, tùy tiện cho ít tiền, để chị sống tạm qua thời gian này.” Quý Nguyệt rất tiêu sái.
“Một tháng 1.500, bao ba bữa, không nghỉ, chính là giờ cơm bận chút, đàn chị muốn làm bao lâu cũng được, tìm được công việc thì nói với em.” Giang Phong nói.
“Cảm ơn.” Quý Nguyệt như trút được gánh nặng: “Chị là văn không thành võ chẳng phải, muốn đi dạy kèm tiểu học cho người khác cũng không ai cần, nếu không nhờ đàn em trượng nghĩa hỗ trợ, chỉ sợ đàn chị đây sẽ chết đói.”
“Đúng rồi, tay nghề quán cơm nhà em như nào?”
“Em nấu cháo rồi, chị có muốn nếm thử trước không?”
“Được, cháo ngọt hay mặn?”
“Đàn chị nói thật đi, rốt cuộc đã bao nhiêu ngày chị chưa ăn cơm rồi?”
“…”