Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Giang Phong đeo ba lô, đến quán đã là 12:40. Giáo viên tiết học cuối không hề phụ sự mong đợi của mọi người đã dạy quá giờ, thành công giúp các sinh viên giải quyết vấn đề cướp cơm trong giờ cơm, để mọi người có thể hưởng thụ niềm vui canh cặn thịt thừa trong nhà ăn trống vắng.
Giang Phong thấy được một cặp lồng cơm ở trên quầy sau bếp.
Cặp lồng màu lam, ba tầng, giá cả xa xỉ, vô cùng giữ ấm, là cặp lồng cơm quý tộc vô cùng phổ biến trong cấp ba nhưng rất hiếm thấy ở đại học.
“Đàn chị, đây là cặp lồng cơm của chị à?” Giang Phong hỏi, hắn thật sự không thể ngờ tới có ai dùng cặp lồng cơm như vậy khi học lên đại học.
“Không phải của chị, là của Trương Vệ. Cậu ấy còn có một cái nữa, bảo chị múc cơm vào tầng một, tầng hai để đồ ăn, tầng ba để canh.” Quý Nguyệt giải thích.
Giang Phong gật đầu, rất tốt, thân thiện với môi trường.
Xem ra Trương Vệ hạ quyết tâm muốn mua đồ ăn từ nhà bọn họ mỗi ngày, không thẹn là nhà giàu có bán một phần mềm vài chục ngàn trong truyền thuyết, tiền cơm một tháng này có thể sánh bằng tiền sinh hoạt của phần lớn bạn học.
Rõ ràng đã qua giờ cơm, Giang Kiến Khang vẫn bận rộn trong phòng bếp, rượu Thiệu Hưng bảo bối của ông được ông mang ra, có hai ba mươi cái đĩa lớn nhỏ ở trên kệ bếp.
Vò rượu Thiệu Hưng?
Giang Phong đi đến gần, quả nhiên, gân cừu, dạ dày lợn, chân giò, gân móng, bào ngư, vi cá, hải sâm, sò điệp khô, những nguyên liệu quý báu cần đến của món Phật nhảy tường này không thiếu cái nào. Hơn nữa chỉ nhìn vào phẩm chất, không phải hàng thông thường ngoài chợ, cũng không phải đồng chí Giang Kiến Khang có thể gom đủ trong khoảng thời gian ngắn.
Bọn họ chỉ là một quán cơm bình dân bình thường, không có thủ đoạn nhập hàng rộng rãi như khách sạn lớn.
Giang Kiến Khang đang tự mình chặt gân cừu, sò điệp khô đang ngâm, bên trái còn đặt giăm bông Kim Hoa chính tông do bạn của ông cụ đưa tới từ mấy năm trước.
Nhìn dáng vẻ này, đồng chí Giang Kiến Khang định bỏ vốn gốc.
Khối giăm bông Kim Hoa này là bảo bối cục cưng của ông, Giang Phong chưa được nếm thử.
“Bố, bố kiếm đâu ra nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy?” Giang Phong tò mò hỏi.
“Tự khách mang đến, hình như là giáo sư nào đó của con, trưa ngày khai trương đã đến ăn cơm, hình như, hình như họ Lý, tuổi khá lớn.” Giang Kiến Khang nói, chỉ vào bào ngư trong đĩa: “Con khứa hoa bào ngư đi.”
Giang Phong đi lấy dao.
Bào ngư là loại bào ngư bốn đầu, trạng thái rất tốt, không biết giáo sư Lý dùng biện pháp gì mới có thể làm ra bào ngư bốn đầu tươi mới còn sống ở thành phố A vốn không gần biển này. Bình thường bào ngư dùng làm Phật nhảy tường đều là bào ngư khô, vì bào ngư khô thơm ngào ngạt hơn, nhưng nếu do khách mang nguyên liệu nấu ăn đến, mỗi người đều có sở thích riêng, đối với đồng chí Giang Kiến Khang có tay nghề nấu canh rất ngon, bào ngư tươi hợp khẩu vị ông hơn.
(*) Bào ngư bốn đầu chỉ bào ngư có kích thước lớn, mỗi con khoảng 150g. Ngoài ra có bào ngư hai đầu là bào ngư cực lớn, mỗi con 300g. Bào ngư tám đầu là bào ngư trung bình, mỗi con 75g. Bào ngư mười sáu đầu là bào ngư nhỏ, mỗi con khoảng 37g.
Giang Phong chưa hề được ăn món Phật nhảy tường này.
Không phải vì nguyên liệu nấu ăn quý báu, hiện giờ đi khách sạn, mấy trăm tệ là có thể mua được một bát Phật nhảy tường. Nhưng yêu cầu của ông cụ Giang đối với nguyên liệu rất cao, thịt kích thích, rau phun thuốc không hề ưa, vì thế nếu nhà họ Giang muốn làm Phật nhảy tường, nhất định phải dùng nguyên liệu tốt nhất.
Ai bảo Phật nhảy tường cũng là một trong những món ăn chiêu bài của Thái Phong Lâu năm đó chứ, ông cụ Giang tuyệt đối không cho phép con cháu bất tài làm ô uế món ngon đặc sắc trong đồ ăn nhà họ Giang.
18 loại nguyên liệu chính, 12 loại nguyên liệu phụ, Giang Kiến Khang kiên nhẫn xử lý mỗi loại nguyên liệu theo thứ tự, giữa chừng tranh thủ làm cơm trưa qua loa cho mọi người, trước khi Giang Phong lên lớp, ông vẫn đang chờ bong bóng cá ngâm nở.
Giang Kiến Khang đã không còn là đầu bếp chính của nhà hàng quốc doanh năm đó nữa, lấy được nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy để làm một món chính là một cơ hội hiếm có đối với ông.
Mặt trời giữa trưa gay gắt, chói chang chiếu lên đầu người ta choáng váng nhức nhối.
Trên đường đến lớp, Giang Phong gọi điện thoại cho ông cụ Giang.
Cho đến giờ ông cụ không có thói quen ngủ trưa, dựa theo đồng hồ sinh học của ông cụ, có lẽ hiện giờ đang nấu cơm lợn cho lũ lợn bảo bối của ông cụ.
Trà chiều cơm nhà, thật sự khiến người ta đố kỵ.
“Alô, Tiểu Phong à, có chuyện gì sao?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói khỏe mạnh của ông cụ Giang.
“Ông nội, giáo sư trường cháu muốn mời ông đến nấu món canh tổ yến lá liễu.” Giang Phong đi thẳng vào vấn đề.
“Không làm.” Ông cụ từ chối cũng vô cùng dứt khoát.
“Giáo sư cháu tự chuẩn bị nguyên liệu, hôm nay thầy đến quán nhờ bố cháu làm Phật nhảy tường, cũng tự chuẩn bị nguyên liệu, cháu thấy nguyên liệu vô cùng tốt, tuyệt đối là hàng cao cấp hiếm có.” Giang Phong vẫn hy vọng hoàn thành được nhiệm vụ phụ này.
Năm chữ nguyên liệu vô cùng tốt hiển nhiên đánh động ông cụ Giang, bên kia hơi trầm mặc rồi nói: “Sao giáo sư trường cháu lại đặc biệt mời ông làm món này chứ?”
Nếu là ba mươi năm trước có người mời ông cụ Giang đặc biệt đi làm món ăn, ông cụ sẽ không thấy bất ngờ, dù sao khi đó ông cụ còn là một đầu bếp quốc doanh khá danh tiếng, cũng từng chiêu đãi nhiều người nghe danh đến. Nhưng hiện giờ ông cụ đã về hưu nhiều năm, đầu bếp giỏi trên đời nhiều vậy, không kém một ông cụ.
“Khi bố giáo sư cháu còn trẻ từng ăn canh suông lá liễu cụ nội làm ở Thái Phong Lâu, thầy muốn để bố mình thưởng thức một lần nữa.” Giang Phong giải thích.
“Cuối tuần ông sẽ đến thành phố A.” Ông cụ thở dài: “Bảy mươi năm rồi, lại có người nhớ ra Thái Phong Lâu.”
Giang Phong cúp điện thoại, nhưng nói chuyện có vài phút mà điện thoại lại hơi nóng lên, không biết nhờ công lao của mặt trời hay bản năng Xiaomi nóng lên sinh ra quá mạnh.
Buổi chiều lên lớp, Giang Phong luôn không yên lòng.
Đây là lần đầu tiên thấy đồng chí Giang Kiến Khang làm Phật nhảy tường, không thể tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, trong lòng vẫn nhớ nhung.
“Phong ca, nghĩ gì thế, hai phút này cậu đã nhìn đồng hồ ba lần rồi đấy.” Vương Hạo thọc cùi chỏ vào Giang Phong.
“Buổi trưa bố tôi làm Phật nhảy tường trong bếp.” Giang Phong nói.
“Tôi từng ăn Phật nhảy tường rồi, Nhất Phẩm Hiên kia trong thành phố mình có, 688 một bát, hai miếng là hết, ăn ngon thì ngon, nhưng không vô cùng kỳ diệu như trong tiểu thuyết viết.” Vương Hạo tỏ vẻ mình coi như từng trải việc đời.
Giang Phong biết Nhất Phẩm Hiên, chủ yếu làm ẩm thực Chiết Giang, Phật nhảy tường không được tính là món ăn chiêu bài của quán bọn họ.
“Nếu cậu từng ăn phần giá 1.888 thì sẽ không có suy nghĩ như vậy, ông nội tôi nói Phúc Kiến có Phật nhảy tường của một nhà hàng, hương bay mười dặm, mỗi ngày giới hạn một trăm phần, hẹn trước ba tháng đều không có suất.” Giang Phong nói, giả vờ như mình đang nghe giảng, phối hợp với giáo viên lật một trang sách.
“Bác trai làm hôm nay cũng có thể có hiệu quả này?” Vương Hạo bắt đầu không tự chủ được ứa nước bọt.
“Chắc chắn không có, nhưng tuyệt đối ngon hơn phần 688 kia của cậu.” Giang Phong nói.
Đầu bếp chính tiền nhiệm của nhà hàng ở Phúc Kiến kia xem như là nửa sư phụ của ông cụ Giang, Phật nhảy tường của ông cụ Giang do người ta chỉ dạy.
Hiện giờ người ta sở hữu một nhà hàng nổi tiếng cả nước, nhà họ Giang bây giờ có một quán cơm làm ăn thịnh vượng.
Còn có một hiệu thuốc sắp khai trương, cửa hàng cắt may mặc cho số phận, cửa hiệu thú cưng dựa vào lãi ít tiêu thụ mạnh để sinh tồn, và ba con lợn ông cụ yêu thích.
Vừa tan học, Giang Phong cùng Vương Hạo đeo ba lô chạy vội đến quán.
Đồng chí Vương Tú Liên đang ngồi trước quầy, vắt chéo chân ngẩng cao đầu xem phim, đồng chí Giang Kiến Khang chuyển cái ghế ngồi ở phòng bếp bảo vệ Phật nhảy tường.
Ghế của quán cơm Kiện Khang đều có một đặc điểm, rắn chắc.
Lá sen chặn tất cả mùi, Phật nhảy tường nhìn chỉ là một vò rượu bình thường không có gì lạ.
“Con trai, thái rau.” Giang Kiến Khang phân phó, ánh mắt không hề rời khỏi cái vò trước mặt.
Giang Phong lấy dao thái.
Năm giờ bắt đầu, khách lục tục đến quán.
Giang Kiến Khang giao toàn quyền lớn cầm muôi cho Giang Phong, tuy rằng hơi tàn nhẫn với khách, nhưng Giang Phong đã lâu rồi không nghe được âm thanh nhắc nhở điểm kinh nghiệm tuyệt vời. Điểm kinh nghiệm đã hai ngày không có tăng lên, buổi sáng vì tăng cấp vật lý nên dùng mất 1000, thành công thực hiện tăng trưởng ngược.
Gần sáu giờ, vợ chồng giáo sư Lý đỡ một ông cụ chống gậy đi vào quán.
“Bố, bố cẩn thận chút.” Giáo sư Lý đỡ bố mình đi đến một cái bàn gần nhất ngồi xuống.
Quý Nguyệt vào bếp nói cho Giang Kiến Khang giáo sư Lý đến.
Giang Kiến Khang bưng cả vò rượu lên.
Mở nắp, vén lá sen.
Mùi đập vào mặt, tràn ngập toàn cửa hàng.
Các khách vốn đang cúi đầu chơi điện thoại trong quán không kìm lòng được ngẩng đầu lên, tìm kiếm nguồn gốc mùi hương.
“Món gì, thơm vậy?” Một nam sinh đeo kính hỏi.
“Phật nhảy tường.” Quý Nguyệt tri kỷ trả lời.
Bần cùng khiến hắn ngậm miệng.
Lý Minh Nhất lắc đầu, run rẩy đứng lên, vợ chồng giáo sư Lý vội nâng, sợ ông cụ ngã sấp xuống.
“Không phải hương vị này.” Giọng Lý Minh Nhất cực kỳ khàn khàn.
“Xin lỗi, đầu bếp Giang, cảm phiền đóng gói!” Giáo sư Lý tràn ngập áy náy nói.
“Là tôi nấu ăn kém.”
Quý Nguyệt vội vàng vào bếp tìm hộp đóng gói.
“Bạn học Tiểu Giang, không biết ông nội em?” Giáo sư Lý nhìn Giang Phong.
“Ông nội em nói cuối tuần sẽ đến thành phố A.” Giang Phong nói.
“Cảm phiền, thật sự làm phiền mọi người.” Giáo sư Lý nói.
“Ông nội cậu là Giang Vệ Quốc hả?” Lý Minh Nhất hỏi.
“Vâng ạ.” Giang Phong gật đầu.
“Tôi nhớ nó, khi đó nó chưa cao đến thắt lưng tôi, khi bưng thức ăn, Huệ Thanh khen nó rất tuấn tú.” Hai mắt đục ngầu của Lý Minh Nhất nhiều thêm một tia sáng.
Sau đó ông cụ lẩm bẩm vài lời vụn vặt không ai nghe hiểu được, dưới nâng đỡ của vợ chồng giáo sư Lý, rời khỏi quán.