Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ông cụ Giang tâm tình tốt, cả khi cho lợn ăn đều ngâm nga.
Ba con lợn trong chuồng, có Đại Hoa giành ăn ác nhất, thân hình cường tráng, đường cong như nước chảy, chân sau mạnh mẽ, luôn lộ ra với người ta rằng nó là một con lợn ưu tú.
Ông cụ Giang hài lòng quan sát Đại Hoa, thầm tính toán xem sau khi lột da lọc xương thì nó có thể có bao nhiêu thịt.
Đại Hoa vùi đầu ăn, hoàn toàn chưa biết dao mổ vận mệnh sắp buông xuống trên đầu nó.
Sáng sớm hôm sau, kèm theo giãy giụa ra sức và tiếng kêu thảm thiết xé lòng của Đại Hoa, nó biến thành thịt trên thớt. Ông cụ Giang tự mình xẻ thịt. Thịt đùi, thịt nạc, thịt ba chỉ, thịt mông, sườn, thịt thủ, nội tạng, tất cả đều phân loại tách ra, cấp đông, để lại mười mấy cân thịt ba chỉ và thịt mông bà cụ Giang thích nhất, còn lại đều dùng Thuận Phong chuyển đến quán cơm Kiện Khang.
Sau đó ông cụ Giang mang theo món ăn dân dã và đặc sản miền núi, đi xe buýt nhỏ vào thành.
Ông cụ say máy bay, chưa từng đi tàu cao tốc, không biết cả dùng điện thoại mua vé, mang theo bao lớn bao nhỏ đi xe khách đến thành phố A, khi ông cụ đến thành phố A, thịt lợn đã gửi tới được ba ngày.
Khi Giang Kiến Khang vừa nhận hàng chuyển phát còn hơi lờ mờ.
Vài thùng lớn, tất cả đều tản ra khí lạnh, trên thùng có in dấu hiệu hàng tươi sống, bản thân ông hoàn toàn không nhớ mình đặt hàng tươi từ đâu.
Nhưng khi ông mở thùng ra, bày tất cả thịt lợn ra, khoảnh khắc nhìn thấy đầu lợn, ông cụ nhận ra thịt để trong thùng này là Đại Hoa.
Không chỉ ông nhận ra, đồng chí Vương Tú Liên cũng nhận ra.
Cặp vợ chồng vì thế thương lượng thật lâu, ông cụ ký gửi thịt Đại Hoa đến, rốt cuộc cho ai ăn? Giang Kiến Khang lại không dám gọi điện thoại cho ông cụ Giang, dùng việc vặt này để quẩy rầy ông cụ, chắc bị mắng xối xả.
Vì thế Đại Hoa cứ được để ở trong kho lạnh, đặt vào ba ngày thì ông cụ Giang đến thành phố A.
Tuy rằng ông cụ Giang không biết dùng điện thoại mua vé, nhưng ông cụ biết dùng bản đồ dẫn đường. Một dẫn đường, đi giao thông công cộng, buổi tối vào giờ cơm ông cụ kéo theo một bao tai lớn xuất hiện ở cửa quán cơm Kiện Khang.
“Bố!” Vương Tú Liên thu tiền trong quán thật sự không thể tin nổi vào mắt mình, lớn giọng gầm lên, toàn bộ khách hàng trong quán đều đồng loạt nhìn ra cửa.
“Bố, sao bố đến mà không nói trước vậy? Con và Kiện Khang đi đón bố!” Vương Tú Liên ân cần chạy ra cửa, nhận bao tải từ tay ông cụ, không dám mở ra xem: “Bố đến mang theo nhiều đồ như vậy làm gì? Không mệt sao? Đại Hoa bố gửi đến, bọn con đã nhận được từ hai ngày trước.”
“Mấy đứa động vào rồi hả?” Ông cụ hỏi.
“Không, bố không nói sao bọn con dám động vào chứ? Đều đặt trong kho hàng đông lạnh, không thiếu miếng thịt nào!” Vương Tú Liên vội mời Giang Vệ Quốc vào trong quán, quát to ra sau bếp: “Kiến Khang! Giang Kiến Khang! Bố đến rồi, ông mau ra đây đi!”
“Cái gì, bố đến rồi?” Giang Kiến Khang chưa xào xong rau, cầm muôi chạy ra từ sau bếp.
“Hốt ha hốt hoảng ra thể thống gì nữa?” Thấy trên muôi xào trong tay Giang Kiến Khang còn dính sợi cà rốt, Giang Vệ Quốc mắng, túm lấy muôi xào trong tay ông, đi vào sau bếp.
Hai vợ chồng vội theo sát đằng sau.
“Hóa ra nhà bạn học Giang Phong thật sự khó khăn!” Một nữ sinh mặc áo khoác màu vàng cảm thán.
“Đúng thế, tớ còn tưởng bọn họ tuyên truyền vớ vẩn, không ngờ trong nhà bạn học Giang lại khó khăn như vậy.” Nữ sinh đội mũ đỏ bên cạnh gật đầu phụ họa.
Cả Quý Nguyệt biết rõ doanh số mỗi ngày của quán cơm Kiện Khang cũng bắt đầu nghi ngờ, trong nhà Giang Phong thật sự thiếu nợ chồng chất sao?
Ai bảo cách ăn mặc của Giang Vệ Quốc ở cửa quán cơm Kiện Khang vừa rồi thtaja sự rất phù hợp với hình tượng người bố già ở nông thôn vào thành phố tìm người thân trong lòng mỗi người và xuất hiện trên ti vi, áo bông dày bụi bẩn, gương mặt già nua, làn da ngăm đen, bàn tay dạn dày sương gió và túi xách da rắn cũ nát.
Tất cả hình tượng trên đây là não bổ của bản thân khách quán cơm Kiện Khang.
Ngoài ngồi ô tô lâu, hơi mỏi mệt là thật, so sánh với ông cụ Trương cùng tuổi, ông cụ không đen không già nua, cũng không dạn dày gió sương, thậm chí còn hơi béo, hơi cường tráng, mấu chốt nhát là áo bông dày thoạt nhìn bụi bẩn, trông xấu xí, thậm chí hơi khó coi kia là nhãn hiệu Valentino.
Khi Giang Vệ Quốc vào sau bếp, Giang Phong đang nấu canh.
Vài ngày gần đây, kể cả chính hắn đều cảm thấy mình có vẻ tẩu hỏa nhập ma.
Khi nấu cơm và nấu canh, hiếm có sự vật bên ngoài nào có thể ảnh hưởng đến Giang Phong được, hắn giống như không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, như nhân vật chính trong tiểu thuyết huyền huyễn luyện công tiến vào trạng thái như huyền diệu vậy, chỉ tập trung lên món ăn và canh trước mặt.
Hắn bắt đầu nghiêm túc xem kỹ đánh giá của trò chơi cho đồ ăn hắn làm, bắt đầu nghiêm túc phân tích thế nào mới là độ lửa chính xác, tìm kiếm phương pháp xử lý nguyên liệu tốt nhất, bắt đầu chân chính suy xét tính tương thích của đồ ăn và rất nhiều thứ bình thường hắn vốn không nghĩ đến.
Vài thứ này đều là Giang Kiến Khang không dạy được.
Trong vài ngày ngắn ngủi, tiến bộ trên trình độ nấu canh của Giang Phong có thể dùng thay da đổi thịt để hình dung.
Giang Phong không hề phát hiện ra Giang Vệ Quốc đã đến.
Hôm nay hắn nấu canh nấm trà, nấm bào ngư, ngô.
Vì để trừ đi mùi khác thường của nấm trà, hắn còn cố ý dùng hành, gừng, tỏi phi xào sơ trước.
Đến giai đoạn cuối cùng.
Giang Phong dùng muôi chậm rãi khuấy thuận chiều kim đồng hồ, hơi nước chậm rãi bay lên, cuối cùng tản ra, trong không khí tràn ngập mùi nấm nồng đậm.
Giang Vệ Quốc ngửi vị, nhìn thoáng qua nồi canh, bên trong ngoài nấm rồi ngô còn có vài nguyên liệu nấu ăn khác, nhưng có thể ngửi thấy nhìn ra ba loại.
“Canh này của cháu không được.” Ông cụ Giang chỉ nói, không ra tay: “Nguyên liệu nhà cháu nhiều quá, công phu của cháu chưa vào đâu, không khống chế được nhiều nguyên liệu như vậy đâu.”
Tay Giang Phong cầm muôi dừng lại, quay đầu như mới tỉnh từ trong mộng.
“Ông nội?” Giang Phong giật nảy mình.
“Nấu canh bao nhiêu ngày rồi?” Giang Vệ Quốc hỏi.
“Cháu nấu hơn… Hơn nửa tháng rồi.” Giang Phong hơi ngẩn ra, Giang Vệ Quốc thình lình chạy từ nông thôn đến thành phố A, hắn tạm thời chưa kịp phản ứng lại.
“Bố cháu nói với ông là gần đây cháu nấu canh nấm như nhập ma.” Giang Vệ Quốc cầm muôi, khuấy nồi: “Cơ bản tạm được, hơi tham.”
“Có phải cháu cảm thấy cho dù thêm gì thì hương vị của nấm đều rất nổi bật, cho nên mới thêm thứ này thêm thứ kia, khiến canh nấm thành canh thập cẩm không?” Giang Vệ Quốc không hổ là đầu bếp lão luyện nhiều năm, nhìn vấn đề thấu đáo tận gốc rễ.
Giang Phong liên tục gật đầu.
“Cháu nấu canh nấm mà, còn chê vị nấm nặng, chẳng phải cởi quần đánh rắm sao?” Giang Vệ Quốc mắng, dùng muôi gõ nồi: “Nấu lại!”
Giang Phong như trúng đòn đau.
Đúng thế, mình đang nấu canh nấm mà, sao lại chê vị nấm nặng chứ?
Vì thế mình làm nhiều ngày như vậy…
Đều là bận rộn toi công?