Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhật Dương có trình độ khá tốt, nhưng so với một Đại Ma Đạo Sư cấp một trăm chín mươi, thì vẫn còn kém một chút.
Chiến sĩ Nhật Dương đến gần rất tự nhiên, dường như chỉ đến đánh quái. Lâm Mạt giả bộ nghiêm túc đánh quái, phóng ra một Hỏa Cầu xử lý một con Địa Huyệt Ma Chu tàn huyết.
Nhật Dương bỗng nhiên ngừng động tác lại, dường như có chút kinh nghi bất định. Rất hiển nhiên, Lâm Mạt đã khiến Nhật Dương cảm nhận được áp lực.
Lâm Mạt khẽ hừ một tiếng, sau đó bắt đầu câu quái ngay trước mặt hắn. Ngay khi viên Hỏa Cầu đầu tiên bay ra, Nhật Dương liền triển khai công kích.
Một đạo kiếm mang màu đỏ bay ra, vạch ra một đường cong kinh tâm động phách trong không khí.
Lâm Mạt vẫn đang cày quái, dường như không hề chú ý đến việc Nhật Dương đánh lén. Lúc hắn giết chết con quái vật kia, kiếm mang đỏ tươi đã sắp chạm đến thân thể Lâm Mạt.
Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng xanh lam bao quanh Lâm Mạt. Đây là kỹ năng “Băng Sương Khải Giáp” cấp truyền thuyết của hắn.
Đồng tử Nhật Dương co rút lại, hắn muốn thay đổi quỹ đạo trường kiếm, nhưng đã không kịp. Trường kiếm đỏ tươi va vào Băng Sương Khải Giáp, Nhật Dương bị giảm tốc và sát thương đóng băng.
Vì đang ở khu luyện cấp, nên không có quy tắc chữ đỏ. Lâm Mạt cũng không tiến vào trạng thái phản công.
Lâm Mạt mở kỹ năng Tốc Chiến, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Nhật Dương. Sau đó thông qua dự đoán, một Thuật Đóng Băng rơi vào người Nhật Dương.
Nhật Dương khinh địch bị đóng băng. Lâm Mạt cười nói: “Hẹn gặp lại!” Một Sương Đống Tân Tinh vung ra, thanh máu của Nhật Dương về không trong nháy mắt.
Hắn không cam lòng ngã xuống, hai mắt trợn to còn lưu lại sự kinh hãi và phẫn nộ.
“Sương Đống Tân Tinh thật là một kỹ năng tốt!” Lâm Mạt cảm khái nói: “Có kỹ năng này ta có thể một mình đánh một trăm người, không… có thể đánh một ngàn!”
Đương nhiên đây chỉ là nói đùa, dù sao Băng Sương Khải Giáp chỉ có thể cung cấp hộ thuẫn chứ không giúp Lâm Mạt bất bại.
Là một Pháp Sư, lượng máu của hắn là điểm yếu khó tránh, một trăm người dù không chuẩn bị thì cũng sẽ bị “Sương Đống Tân Tinh” xử lý mười mấy hai mươi người, số người chơi còn lại mỗi người ném một đòn tấn công cơ bản cũng đủ để giết Lâm Mạt.
Lâm Mạt cười một tiếng sau đó tiếp tục cày quái. Những con Địa Huyệt Ma Chu ngu ngốc này lần lượt ngã xuống.
Lại qua ba giờ, hắn cuối cùng đã cày ra Chu Ti Giới Chỉ. Sau khi cày xong, hắn lập tức cho vào túi, sau đó chọn trang bị.
Đây chính là thành quả lao động hơn tám giờ, mặc dù người không hiểu sẽ xem đây chỉ là một Trang bị cấp Thanh Đồng bình thường.
Chu Ti Giới Chỉ có thuộc tính không khác gì chiếc nhẫn thanh đồng cùng loại với cái hắn đang đeo, Ma pháp và phòng ngự chỉ tăng lên một hai điểm.
Nhưng bởi vì là Vật Phẩm Đặc Thù nên nó có thêm một kỹ năng “Tơ nhện” so với trang bị thanh đồng bình thường. Kỹ năng này có thể giúp Lâm Mạt leo tường như nhện.
Lâm Mạt thở dài: “Cuối cùng cũng cày ra ngươi.” Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa nói tiếp: “Giờ nên tìm kiếm cái bảo rương ám kim kia trước, xem thử xếp hạng cấp độ của mình tụt bao nhiêu…”
Hắn mở bảng xếp hạng cấp độ, tìm kiếm một chút, sau đó hắn thấy mình đã tụt xuống hạng ba trăm.
Hắn khẽ thở dài một tiếng. Bởi vì khoảng thời gian bảy tám tiếng này, hắn không chỉ bị tụt hạng cấp độ, mà khoảng cách về ưu thế trang bị cũng bị rút ngắn lại. Hắn ước tính, lực chiến hiện tại hẳn chỉ có thể xếp top năm.
Nhưng giá trị lực chiến chỉ là một tham khảo, nó cũng không thể hoàn toàn quyết định thắng bại.
Nhưng có chiếc nhẫn này, hắn có thể tiến đến nơi mà rất nhiều người chơi không thể tới được. Nơi đó có lẽ có rất nhiều loại trang bị hiếm thấy, có lẽ có các loại sách kỹ năng kỳ dị hoặc mạnh mẽ, hoặc là trứng thú cưng thần kỳ mạnh mẽ…
Lâm Mạt đưa tay khẽ vuốt vị trí trái tim mình, nội tâm hắn như bốc lửa. Có lẽ, đây mới là thứ hắn muốn trải nghiệm.
Lâm Mạt đi về phía Bi Ai Sâm Lâm, Bi Ai Sâm Lâm ở hướng tây bắc của Trấn Tuyết Phong, nơi đó mọc rất nhiều cây phong bị lực lượng tà ác ăn mòn.
Nơi đó các thân cây đều vặn vẹo ốm yếu, lá phong u ám.
Lâm Mạt biết nơi này có rất nhiều U Linh mình không có cách nào đối phó. Những U Linh này có cấp mười, mà thuộc tính lại cực kỳ biến thái.
Lâm Mạt có lẽ có thể dùng Sương Đống Tân Tinh đánh chết một vài con, nhưng bọn chúng có số lượng quá nhiều.
“Có lẽ có thể tìm Dạ Tinh để luyện cấp, đương nhiên… là sau khi đẳng cấp đạt tới cấp tám.” Lâm Mạt nhẩm tính kế hoạch.
Hắn dùng tay đè Nón Đại Học Giả, cẩn thận từng li từng tí dọc theo rìa rừng. Mục đích của hắn là rừng đá nằm phía sau rừng cây này.
Hắn không dám đi quá nhanh, sợ thu hút sự chú ý của U Linh.
Hắn đương nhiên có thể đợi mình lên tới cấp tám, cấp chín rồi mới đến, nhưng ai có thể đảm bảo trong lúc này không có người đi trước?
Cho nên đã hạ quyết tâm đến đây, đây cũng là muốn nhanh hơn người khác một bước.
Lâm Mạt chậm rãi đi vào rừng cây. Một con U Linh chắn ngang đường hắn nhất định phải đi qua, Lâm Mạt nhíu mày.
Có lẽ mình có thể thông qua kỹ năng cấp Truyền Thuyết giết chết con U Linh cản đường kia trong chớp nhoáng, nhưng Lâm Mạt lo lắng làm như vậy sẽ dẫn đến một đám U Linh.