Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cecilia gật đầu: “Được, đây là bản đồ.” Lâm Mạt mở bản đồ ra, nơi đó đã được đánh dấu tỉ mỉ.
Lâm Mạt nghiêm túc nhìn bản đồ, đột nhiên bật cười: “À ra là thành phố này tên là Khuynh Vũ Thành, cái tên hay thật!” Sau đó, hắn quay người rời đi, để lại cho thành chủ Cecilia một bóng lưng lãng tử, rồi bước ra khỏi phòng nghị sự.
Cecilia nhìn hắn, vẻ mặt thoáng chút phức tạp. Một lúc lâu sau, nàng mới thở dài: “Nếu như ngươi thành công…”
Lâm Mạt đi ra ngoài. Giữa đường lại gặp cô thị nữ đó. “Sao rồi? Thành chủ nói gì với anh vậy?” Thị nữ xinh xắn khẽ hỏi.
“Không có gì, chỉ là ta muốn ra khỏi thành một chuyến.” Lâm Mạt nói qua loa.
Thị nữ hừ một tiếng: “Không muốn nói thì thôi.” Rồi nàng tức giận bỏ đi, đến nỗi cửa phủ thành chủ cũng không thèm mở.
Lâm Mạt đến cửa thành mới biết cửa đã bị đóng. Hắn đưa tay chạm vào cánh cửa lớn, một gợn sóng trắng khuấy động, hất tay hắn ra.
“Cô nương… Cô không phải đồ ngốc chứ? Mở cửa ra đi!” Hắn đưa tay phải lên xoa trán nói.
Chẳng bao lâu sau, cô thị nữ kia mới khoan thai đi tới. Nàng khẽ hừ một tiếng, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa, cửa đột ngột mở ra.
Bụng thị nữ bỗng réo lên, là do nàng đói. Mặt nàng lập tức đỏ bừng, còn môi thì hơi tái nhợt.
Lâm Mạt bật cười: “Đợi ta mang đồ ăn về cho cô.” Hắn nói tiếp: “À phải rồi, thành chủ cũng đang đói sao?”
“Đúng vậy, thành chủ tỷ tỷ cũng đã một ngày không ăn cơm rồi.”
“Đợi ta mang đồ về cho cô ăn.”
“Anh… muốn đi lấy lại kho lương sao?” Mặt thị nữ càng đỏ, trong mắt nàng sáng rỡ.
“Ừm.” Lâm Mạt gật đầu nói.
“Cảm ơn anh, người được chọn!” Nói xong, nàng tràn đầy kích động, rồi quay người rời đi.
Lâm Mạt nhìn nàng đi xa rồi bước ra khỏi cửa phủ thành chủ. Không chút chần chừ, hắn rời khỏi thành.
Hắn thoáng nhìn mấy binh lính gác thành, khẽ nhíu mày. Hiện tại, binh lính cấp cao nhất là cấp năm mươi lăm, nhưng vì đang đói nên sức chiến đấu giảm đi rất nhiều.
Chỉ huy một đám NPC như vậy mà mù quáng đi thu phục đất đai thì chẳng khác nào đem mạng sống của binh sĩ ra đùa giỡn. Nếu hắn làm vậy thật, có thể dẫn đến hai kết quả.
Một là binh sĩ bỏ mạng toàn bộ, nhiệm vụ thất bại. Một cái khác là thắng thảm, đánh giá nhiệm vụ cực thấp. Nhiệm vụ có đánh giá cực thấp thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ nhận được phần thưởng ít ỏi đến thảm hại.
Vì vậy, là một game thủ lâu năm, hắn lập tức loại bỏ việc dẫn binh đi thu lại đất đai.
“Nếu là người chơi bình thường, chắc sẽ lập tức được trải nghiệm cảm giác chỉ huy thiên binh vạn mã nhỉ?” Lâm Mạt cười nói: “Đôi khi sự khác biệt giữa người với người lại lớn đến mức như người với heo.”
Hắn bước vào trong bão cát. Lúc này, thời tiết cũng đã hạ nhiệt độ xuống mức bình thường. Lâm Mạt đi về phía cánh đồng và nhà kho.
Trên đường đi, ngoài bão cát ra thì không còn gì khác. Vì vậy, lúc này, bên ngoài thành không có bất kỳ sinh vật nào.
Hắn đến nơi cũng mất khoảng một tiếng. “Mẹ kiếp, khó khăn thật đấy!” Lâm Mạt càu nhàu nói. Hắn nói tiếp: “Tuy nhiên, điều này cũng có nghĩa là sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ bản thì phần thưởng sẽ rất hậu hĩnh.”
Ánh mắt hắn kiên định bước vào bên trong. Một lượng lớn Địa Tinh Bóng Tối mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Mạt.
Lâm Mạt nhìn vị trí một chút, ừm, đúng là chỗ này rồi. Sau đó, ánh mắt hắn hướng về phía ruộng lúa sau lưng lũ địa tinh và hơn mười cái kho lương.
Một lượng lớn Địa Tinh Bóng Tối cầm vũ khí bằng gỗ trên tay lao tới phía Lâm Mạt. Mặc dù chúng mặc áo rách quần manh, vũ khí đơn sơ, nhưng lại là quái tinh anh cấp 50 thực thụ.
Lâm Mạt thử ném ra một quả Cầu Lửa, Cầu Lửa đập vào một con Địa Tinh Bóng Tối gần nhất. Một con số “-6873” đỏ tươi bay ra, lần này trực tiếp đánh mất hai phần máu của con địa tinh này.
Lâm Mạt có chút kinh ngạc khi sát thương của mình lại cao đến thế. Nhưng động tác tay của hắn không dừng lại, Lâm Mạt lại phóng ra một quả Cầu Lửa, thành công lấy mạng con Địa Tinh Bóng Tối kia.
Sau đó, hắn tung ra một “Thuật Đóng Băng”, khối băng lạnh giá như pha lê mọc lên từ mặt đất, sương mù trắng xóa như màn che bay lượn.
Không có sương mù hình thành, chủ yếu vì không khí nơi đây khá khô nóng.
Thuật Đóng Băng cấp mười có phạm vi bao phủ cực rộng, gần như đã nhốt một trăm con Địa Tinh Bóng Tối trong khối băng, chúng vẫn đang giữ tư thế tấn công.
Lâm Mạt vung vẩy pháp trượng, lại là một chiêu “Sương Đọng Tinh Mới”. Một đóa sen trắng tinh khiết xuất hiện, sinh ra từng trụ băng.
Sương tuyết bay lượn trên không trung, mưa đá rơi xuống không ngừng, nơi đây trở nên lạnh thấu xương ngay lập tức.
Ước chừng có khoảng một trăm hai mươi con Địa Tinh Bóng Tối bị đánh chết. Không có bất kỳ vật phẩm nào rơi xuống, nhưng mình lại thăng lên một cấp, đạt đến cấp sáu mươi mốt.
Lâm Mạt kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ ta đạt đến cấp sáu mươi mốt thật sao? Không thể nào!” Hắn cau mày suy tư một chút.
“Khả năng hiện tại ta có thể đạt tới cấp bảy.” Lâm Mạt lẩm bẩm, “Khi tăng lên một cấp ở đây thì trực tiếp thêm một cấp ở hiện tại. Đương nhiên, cũng có thể là đạt được mười phần trăm kinh nghiệm của cấp sáu…”
Hắn bình tĩnh lại rất nhanh: “Nếu như ta đoán không lầm, tình huống sau là khả năng nhất.”