Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Biết đâu là tên nào đó đang xem món Thủ Hộ Chi Lực kia.” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời chiều rồi ho khan vài tiếng, sửa sang lại trang bị, sau đó không chút do dự chui vào một cái địa huyệt bí ẩn.

...

“Thế nào? Không lấy được rương báu sao?” Cecilia lo lắng hỏi.

“Bị người nhanh chân đến trước. Ai, đây là một trang bị cấp Ám Kim cơ mà.” Lâm Mạt có chút không thể động đậy nổi.

“Nhưng chỉ là một món trang bị cấp Ám Kim thôi mà.” Cecilia dịu dàng cười nói, “Sau này sẽ có cơ hội.”

“Chỉ mong là vậy.” Lâm Mạt thở dài một hơi. Nhưng đúng lúc này, khung chat vang lên. Lâm Mạt mở ra xem, là Kỵ Sĩ Tung Hoành, cũng chính là Triệu Bắc – bạn của anh.

“Lâm Mạt, tôi lên đến cấp năm rồi.” Giọng Triệu Bắc khó nén được sự hưng phấn trong lòng, “Chúng tôi đang chuẩn bị đi quét Phó Bản Cấp năm ‘U Hỏa Quân’!”

“Các cậu năm người thành công sao?” Lâm Mạt thuận miệng hỏi.

Bên kia hơi trầm mặc. Sau một hồi im lặng, Triệu Bắc nghiêm túc nói: “Tỷ lệ thành công không biết là bao nhiêu nhưng cũng không cao. Chúng tôi chỉ có một người chơi cấp sáu.”

“Cần tôi giúp không?” Lâm Mạt nói.

“Còn gì bằng!” Giọng Triệu Bắc lại trở nên vui sướng, “Ngày mai bốn giờ sáng chúng ta sẽ quét phó bản, cậu nhất định phải đến!”

“…” Lâm Mạt nói, “Được, tôi biết rồi.” Sau đó anh nhìn bầu trời chiều như đang suy tư điều gì.

“Tại sao mình lại nói có thể giúp đỡ nhỉ, dịch chuyển đến Huyết Nham Trấn cần năm mươi ngân tệ, một lần đi về chính là một kim tệ…” Anh lẩm bẩm.

Tiếp đến, anh liền liên hệ với Dạ Tinh. Hiện tại, họ cũng đã là bạn bè tốt.

“Này, Dạ Tinh đấy à? Ngày mai các cậu có đi đánh U Hỏa không?” Lâm Mạt nói.

Sau một lúc lâu, câu trả lời của nàng được gửi đến: “Đánh.” Một từ ngắn gọn.

Lâm Mạt nói: “Ngày mai tôi không thể tham gia cùng các cậu, xin thông cảm.”

“Tại sao?” Dạ Tinh nói.

“Tôi có một người bạn cần tôi giúp.” Lâm Mạt nói, “Các cậu đã có kinh nghiệm thông quan rồi, dù không có tôi cũng chắc chắn có thể thông quan.”

Lại một lúc lâu im lặng, sau đó chỉ thấy Dạ Tinh gửi đến tin nhắn: “Được.”

Ngay khi anh nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc, Dạ Tinh lại gửi một tin nhắn: “Vài ngày nữa chúng tôi muốn chuẩn bị quét Phó Bản cấp mười, anh sẽ từ chối lời mời của tôi chứ?”

Phó Bản Cấp Mười không nằm trong thị trấn nhỏ, đó là phó bản đầu tiên mà người chơi tân thủ phải vượt qua ở thành phố.

Lâm Mạt hỏi dò: “Cô định đến thành phố nào?” Anh cũng không ngờ Dạ Tinh sẽ trả lời thật.

“Nhật Nguyệt Thành.” Ba chữ không nhanh không chậm bay tới, Dạ Tinh nói như vậy.

“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy…” Lâm Mạt đáp lại.

“Nói như vậy, chúng ta còn rất nhiều cơ hội hợp tác rồi phải không?” Dạ Tinh nói.

Lâm Mạt cười ha hả: “Chắc là vậy nhỉ?”

Sau đó nàng không nói gì thêm. Lâm Mạt thấy vậy đành phải đóng kênh trò chuyện lại. Anh đi ra khỏi rừng đá, sau đó lại quen đường ra khỏi rừng phong.

Tất nhiên, trước đó anh đã đưa Cecilia vào không gian Phó Thủ. Nếu không, đã sớm thu hút một lượng lớn người chơi vây xem.

Nơi khởi đầu ở kiếp trước của Lâm Mạt chính là trấn Huyết Nham. Vì vậy, anh cực kỳ quen thuộc với thị trấn đó.

“Trước đây ở đây tôi cũng phát hiện một rương báu ám kim đã bị mở, trên diễn đàn cũng thấy người khác khoe rương báu ám kim.” Nói cách khác, trong thị trấn này có hai rương báu ám kim. Nhưng hai rương này anh cũng không nhớ rõ ở đâu.

“Chắc là hiện tại vẫn chưa bị phát hiện…” Lâm Mạt nói, “Dù sao kiếp trước ở trấn Huyết Nham tôi cũng là một nhân vật khá nổi tiếng.”

Anh đi tới Truyền Tống Trận cỡ lớn ở Trấn Tuyết Phong, khi tự động khấu trừ năm mươi ngân tệ, giá trị tài sản của Lâm Mạt giảm xuống còn mười bốn kim tệ.

Anh nói: “Triệu Bắc, vì cậu nhóc mà đạo sư này mới lãng phí thế này… Thôi được, cũng vì xem rương báu kia có món Vật Phẩm Đặc Thù đó không.” Trên người Lâm Mạt tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, một khắc sau anh đã ở Trấn Huyết Nham.

Anh chỉ biết ở đây có bốn cái rương báu ám kim.

Lâm Mạt đến đây xong không dừng lại chút nào mà đi ra khỏi khu tân thủ. Anh nhìn thoáng qua trạng thái của mình, HP và MP đều đã đầy.

Vì “Phó bản vận mệnh” mà mình bị Hắc Ám Tế Tự đánh chết một lần, nên đã mất mười phần trăm kinh nghiệm. Hiện tại, còn cách cấp bảy 78% kinh nghiệm nữa.

Lâm Mạt lặng lẽ tránh những người chơi trên đường, kéo Nón Đại Học Giả xuống một chút, giấu dung mạo của mình bên trong mũ.

Tiếp đó, anh đi vào một cửa hàng hoang phế. Ở đó, Lâm Mạt biết có một thương nhân bán dược tề hô hấp dưới nước. Có dược tề hô hấp dưới nước, anh liền có thể đi tìm rương báu ám kim kia.

Một lát sau, Lâm Mạt gặp tên thương nhân thần bí giấu mình trong chiếc áo choàng nâu. Lúc này trên trời có hai mặt trăng, một lớn một nhỏ, ánh sáng yếu ớt xuyên qua kẽ lá rọi xuống mặt đất. Gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc.

“Xin hỏi, ông có bán vật phẩm không?” Lâm Mạt hỏi theo trình tự của trò chơi.

“Đương nhiên.” Giọng thương nhân thần bí rất trầm thấp, “Ta có bán một số dược tề thần kỳ.”

“Ồ?” Lâm Mạt vội vàng tỏ vẻ rất hứng thú: “Là loại dược tề gì?”

“Hừ hừ.” Thương nhân thần bí nói một cách bí ẩn, “Ta bán dược tề hô hấp dưới nước.” Nói đến đây, thương nhân thần bí mở khung mua sắm. Chỉ có một loại hàng hóa, là dược tề hô hấp dưới nước.