Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Nể tình tôi mà bỏ qua đi, đoán chừng hắn cũng không dám chọc giận anh nữa đâu!” Triệu Bắc nói.

Lâm Mạt khẽ động lòng, kiếp trước Triệu Bắc chưa từng cầu xin mình điều gì… Nghĩ đến đây, hắn hít một hơi thật dài: “Được thôi, nể mặt anh.”

“Cám ơn anh!” Triệu Bắc nói, “Tiếp theo nên làm gì?”

“Rất đơn giản, luyện cấp,” Lâm Mạt nhẹ nhàng nói, “Sau đó sẽ đưa anh vào một đoàn đội.”

“Sắp lập công hội à?” Triệu Bắc hỏi. Giọng hắn khẽ run, dường như đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

“Sắp thành lập công hội,” Lâm Mạt khẽ gật đầu.

Triệu Bắc hỏi: “Đáng tin cậy không?” Mặc dù hắn rất tin tưởng Lâm Mạt, nhưng vẫn có chút lo lắng.

“Yên tâm đi, tuyệt đối đáng tin cậy!” Lâm Mạt cười một tiếng.

Đột nhiên, Triệu Bắc cúi đầu trầm mặc. Chờ hắn hoàn hồn, hắn nói: “Cảm giác từ khi trò chơi này mở cửa anh như biến thành người khác vậy.”

“Không phải biến thành người khác, chỉ là có thêm chút kinh nghiệm sống mà thôi…” Ánh mắt Lâm Mạt nhìn xa xăm phía trước.

“Anh không gia nhập sao?” Triệu Bắc đột nhiên nhận ra điều gì nên mới hỏi vậy.

Lâm Mạt lắc đầu: “Không nói cái này, chúng ta đi luyện cấp trước, chờ cấp độ của anh tăng lên tôi sẽ dẫn anh đi gặp họ…”

“Cấp độ tăng lên…” Triệu Bắc đuổi theo, sóng vai cùng hắn. Hắn nói tiếp: “Tăng cấp lên nhưng cụ thể là mấy cấp?”

“Tối thiểu phải cấp bảy,” Lâm Mạt hững hờ nói.

Triệu Bắc giật mình nói: “Tối thiểu là cấp bảy! Đây không phải là muốn luyện ít nhất bốn ngày sao!”

“Một ngày là đủ rồi,” Lâm Mạt cười một tiếng, “Chờ đạt đến cấp bảy cấp tám, tôi có một chỗ phải đưa anh đến xem…”

“Chỗ nào?” Triệu Bắc không khỏi hỏi.

Lâm Mạt nói: “Trường Đình Trấn.” Giọng hắn có chút nặng nề, ở kiếp trước nơi đó là địa bàn của Nhất Diệp Phong Thiên, phòng thủ nghiêm ngặt. Mà… Lâm Mạt chỉ biết đây là nơi rơi ra vật phẩm Vận Mệnh.

Ở kiếp trước, hắn chưa từng nghe thấy ai đạt được hai món vật phẩm Vận Mệnh, kể cả Nhất Diệp Phong Thiên cũng không đạt được.

Lâm Mạt đi tới Đồng Cỏ Hoang, Triệu Bắc đi theo.

“Nơi này là?” Triệu Bắc nhìn xung quanh, “Một nơi bỏ hoang à?”

Nhìn nơi đây, hắn không khỏi nghĩ đến cảnh mình trong phó bản vận mệnh. Tại sao mình lại là “Người Thiên Tuyển”, đây là một bí mật Lâm Mạt vẫn chưa biết được.

“Nơi này là Đồng Cỏ Hoang,” Lâm Mạt nói, “Hoan nghênh đến thánh địa luyện cấp!”

“Thánh địa luyện cấp?” Triệu Bắc nhìn con Hắc Cốt Man Ngưu cấp mười phía trước một chút, có chút không chắc chắn nói, “Không phải anh chỉ những con Hắc Cốt Man Ngưu này đấy chứ?”

“Chính là chúng nó!” Lâm Mạt cười nói. Lâm Mạt nhìn Hắc Cốt Man Ngưu, tựa như lão nông nhìn vườn rau xanh của mình.

“Đây là quái vật cấp mười đấy!” Triệu Bắc nói, hắn cảm thấy ý nghĩ của Lâm Mạt có chút hão huyền.

“Tôi nhớ ở đây có một cái gò núi, nhưng không nhớ ở phương vị nào…” Lâm Mạt tìm kiếm bốn phía.

“Anh cũng tìm xem!” Lâm Mạt nói.

Triệu Bắc nghe nói không phải cứng rắn đánh nhau với Hắc Cốt Man Ngưu, thì liền thở dài một hơi, sau đó hắn chậm rãi đi tới.

“Tìm thấy rồi.” Trên mặt Lâm Mạt lộ vẻ vui sướng. Hắn xoay người nói với Triệu Bắc: “Mau tới đây!” Sau đó phất phất tay.

Triệu Bắc bước nhanh đến bên Lâm Mạt, nhìn gò núi kia. Trên ngọn đồi có ba ngọn núi đá nhô lên cao tạo thành một cái vòng tròn.

Mà cái vòng tròn này vì sắp xếp sát nhau, nên chỉ có một lối vào. Mà cũng vì nó chật hẹp như vậy nên một lần chỉ có thể một người thông qua.

Triệu Bắc bừng tỉnh: “Anh muốn lợi dụng địa hình để đánh giết những con Hắc Cốt Man Ngưu kia, muốn tôi chặn lối vào sao?”

“Anh chặn lối vào ư?” Lâm Mạt lắc đầu nói, “Anh nghĩ một người chơi cấp năm có thể cứng đối cứng với dã quái cấp mười sao? Chúng ta cần chiến lược.”

“À,” Triệu Bắc đáp, “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Anh quen tank nào lợi hại trong game không?”

“Người chơi tank tốt thì không có, nơi này lại có một thứ còn thích hợp làm tank hơn…” Sắc mặt Lâm Mạt có chút tinh quái, “Bởi vì chúng sẽ không tranh kinh nghiệm với người chơi.”

Triệu Bắc cảm thấy lẫn lộn mà hỏi: “Thích hợp làm tank hơn? Có ý gì?”

“Tôi có một kỹ năng, có thể khống chế dã quái,” Lâm Mạt nói. “Nếu như dùng kỹ năng này khống chế một con Hắc Cốt Man Ngưu, đem nó chặn ngay ở cửa thì sẽ như thế nào?”

“Nghe thì có vẻ được, nhưng Hắc Cốt Man Ngưu cấp mười, có khó khống chế không?” Triệu Bắc nói.

“Tạm được, bình thường thì không vấn đề gì,” Lâm Mạt cười nói, “Tôi đoán khống chế một con Hắc Cốt Man Ngưu đại khái cần ba phút…” Lý do rất đơn giản, hắn có kỹ năng “Sơ cấp Ma Pháp Hỗn Loạn”.

“Luyện cấp như vầy có hiệu suất cao lắm à?” Triệu Bắc hỏi.

“Yên tâm đi!” Lâm Mạt nói xong liền đi ra khỏi lối vào gò núi. Hắn phát động tấn công vào một con Hắc Cốt Man Ngưu đang yên tĩnh ăn cỏ, một viên Hỏa Cầu được phóng ra, bắn vào người Hắc Cốt Man Ngưu.

Hắc Cốt Man Ngưu bị đau, ánh mắt khóa chặt vào Lâm Mạt. Con ngươi đen của nó chuyển sang màu đỏ, hơi thở nặng nề, sau đó giống như phát điên mà lao tới. Lâm Mạt cười một tiếng, liền thi triển Thuật Đóng Băng ra.

Rất nhanh, thân thể nó liền có hai cái móng bị đông cứng, nó bị đóng băng không thể động đậy, chỉ có thể phát ra tiếng gầm phẫn nộ.

“Cecilia, sử dụng kỹ năng Thuần Phục!” Lâm Mạt ra lệnh.

“Rõ!” Cecilia đáp lại. Nàng vẫn duy trì trạng thái ẩn thân, nàng thi triển kỹ năng mà không để Triệu Bắc phát hiện ra điều gì bất thường.