Trò Chơi Vận Mệnh Tuyệt Đối (Dịch)

Chương 100. Luận kinh tế hoá luyện cấp (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tên sơn tặc hét lên một tiếng thảm thiết nhưng không lùi bước, tiếp tục chém thêm hai nhát nữa.

-10!

-11!

Ta Muốn Thành Tiên lại tiếp tục chiến thuật cũ, vừa chịu đòn vừa tung chiêu.

Liệt Thạch trảm!

Phập!

-62!

Máu tên sơn tặc tụt hơn nửa, còn bị đánh văng ra, rơi vào trạng thái choáng.

Cậu ta không bỏ lỡ cơ hội, vung một cú bổ tụ lực lên tên sơn tặc đang quỳ gối.

Thẳng tay đập gục tên sơn tặc xuống đất.

Rồi tiến lại gần tung chiêu kết liễu.

Một rìu giáng xuống kẻ nằm bất động, hoàn tất đòn hạ gục.

Tiêu Kiệt đứng nhìn mà không kìm được thốt lên: "ĐM."

Phong cách chiến đấu của Ta Muốn Thành Tiên không mượt mà mãn nhãn như hắn, nhưng lại có cảm giác mãnh nam cực kỳ mãn nhãn.

Gần như không có kỹ xảo gì cả, chơi kiểu "đổi máu", tận dụng trạng thái lúc tung chiến kỹ Liệt Thạch trảm sẽ khó bị cắt ngang, cộng thêm bộ giáp dày chống đỡ tốt, biến trận chiến thành màn càn quét thô bạo.

Phải nói là kiểu đánh "liều" này cũng có cái hay riêng, hiệu suất giết quái cực cao, đúng kiểu nắm đấm to không thèm nói lý lẽ.

Gặp mấy tên cầm khiên thì lối đánh này cũng chẳng ngán, rìu lớn có hiệu ứng phá khiên mà.

Chỉ có một vấn đề duy nhất là cực kỳ tốn bình máu.

Trung bình giết một con là phải uống một bình máu nhỏ. Một bình Kim Sang dược (loại nhỏ) giá 50 văn, trong khi một tên sơn tặc trung bình chỉ rơi 25 văn. Tức là giết một tên lỗ 25 văn.

Tất nhiên, sơn tặc cũng có thể rơi đồ, nhưng trang bị của người chơi cũng phải sửa chữa. Bộ giáp sắt này tuy cứng thật, nhưng sửa chắc tốn không ít. Tổng thể vẫn là lỗ.

Tính gộp lại, có thể giảm mức lỗ còn khoảng 20 văn mỗi lần chiến. 20 văn tương đương 200 tệ. Giết 100 lần là tốn 20.000 tệ...

Tiêu Kiệt nhanh chóng nhẩm ra con số trong đầu.

“Anh Phong thấy sao, hiệu suất của em được ha?” Ta Muốn Thành Tiên vừa hào hứng hỏi, vừa uống một bình máu nhỏ.

“Hiệu suất đúng là cao thật, nhưng hơi tốn tiền.”

“Không sao, tiền thuốc men cỡ này em vẫn lo được.” Ta Muốn Thành Tiên đáp tỉnh bơ.

Lần này ra ngoài, cậu ta mang theo hẳn một ba lô đầy thuốc trị thương.

“Em chịu được là tốt. Cũng đừng quá lo, mỗi người đánh vài con làm nóng người trước đã, lúc quen tay rồi thì cùng lao vào.”

Thế là hai người lại bắt đầu chiến đấu.

Vừa cày cấp, vừa luyện kỹ năng chiến đấu.

Đám sơn tặc này khá hợp để luyện tay, có sức mạnh nhất định nhưng cũng không quá khó nhằn.

Ta Muốn Thành Tiên vẫn giữ lối đánh đơn giản mà bạo lực như thường lệ, cứ ôm sát chịu đòn rồi dùng kỹ năng liên tục. Khi đánh choáng được thì lập tức tung đòn dồn lực và kết liễu.

Ngược lại, lối đánh của Tiêu Kiệt thì linh hoạt hơn nhiều. Dựa vào tốc độ từ chỉ số nhanh nhẹn cao và trang bị nhẹ, hắn liên tục dùng lộn mèo và lăn tránh để né chiêu rồi tìm thời cơ phản công.

Khi tập trung hết mức, hắn thậm chí còn có thể hạ gục kẻ địch mà không mất một giọt máu.

Tất nhiên, kiểu đánh này tiêu hao tinh thần rất lớn, nên phải nghỉ ngơi thường xuyên.

Thi thoảng Tiêu Kiệt còn thử dùng Nhận Phản, tiếc là kỹ năng này quá khó, thử năm sáu lần mà chỉ thành công được hai lần.

Tỷ lệ thế này thì thật sự không lý tưởng. Gặp mấy con quái nhỏ thì lỡ tay bị đánh còn tạm chấp nhận, chứ nếu là BOSS mà thất bại thì nguy to.

Xem ra Nhận Phản vẫn còn chặng đường dài để luyện thành lắm.

Đợi cả hai quen tay, Tiêu Kiệt mới rủ Ta Muốn Thành Tiên cùng phối hợp.

Hai người cùng hai con chó săn lũ sơn tặc lẻ như chơi, vây đánh một hồi là hạ được ngay.

Gặp phải mấy con đi đôi, mỗi người giữ chân một tên, phối hợp với chó cũng dễ dàng xử lý.

Chỉ trong một buổi sáng, cả hai đã dọn sạch gần nửa sườn núi đầy sơn tặc.

Khi đến gần trại của sơn tặc, mật độ quái bắt đầu dày đặc hơn, khiến Tiêu Kiệt phải dừng bước.

Lúc này kinh nghiệm của Tiêu Kiệt đã lên đến 53%.

Nếu cứ giữ tốc độ này, trước khi trời tối chắc chắn lại lên thêm một cấp nữa.

Tuy vậy, Tiêu Kiệt cũng cảm nhận rõ ràng rằng lượng kinh nghiệm cần để lên cấp ngày càng nhiều hơn. Rõ ràng hôm nay đánh nhanh hơn hẳn, sơn tặc cũng cho nhiều điểm hơn đám người rơm, nhưng cảm giác lại chậm hơn hôm qua.

Theo lời Vương Khải, trong game này, cấp 30 đã được xem là người chơi có thực lực. Còn trên cấp 40 thì cực kỳ hiếm, gần như là cao thủ hàng đầu.

Người chơi phổ thông hầu hết chỉ loanh quanh cấp 10, 20. Vậy nên kinh nghiệm về sau chắc chắn sẽ tăng chóng mặt.

Mà đánh sơn tặc thì hao mòn vũ khí hơn hẳn đám người rơm, chắc sau này phải mang theo vài cây đao dự phòng.

“Không thể tiến sâu nữa, phía trước quái dày quá, kéo đông là nguy hiểm đấy.”

“Chắc không sao đâu, em thấy hai mình ba con cũng cân được mà.”

“Không được, không nên mạo hiểm.”

Dù hai người có thể thắng nếu gặp ba tên sơn tặc, nhưng chỉ cần 10% khả năng thua thì cũng không đáng để liều.

Hơn nữa, sau khi cày bao nhiêu tên như vậy, độ bền của vũ khí cũng gần cạn.

Bình máu cũng sắp hết.

Đã đến lúc quay về nghỉ ngơi.

Hai người bắt đầu xuống núi, không ngờ khi gần tới chân núi thì đám sơn tặc đã bị dọn sạch lúc sáng lại respawn.

Và lần này, vừa xuất hiện là hai tên lận.

“Mỗi người một tên, giải quyết nhanh, chỗ này không nên nán lại!”