Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vương Khải bật cười:

“Ha ha, mấy người chết ngoài kia khá chắc cũng nghĩ như ông đó. Nhưng game này khác với game thông thường, không có cái gì gọi là hoàn toàn an toàn đâu. Ông tưởng mấy con quái yếu là không nguy hiểm à? Game này không có con quái nào là không nguy hiểm hết. Dù chỉ là con chó hoang thôi cũng có thể đe dọa cả dân cao thủ.

Chỉ cần một lần lỡ tay là toang.

Hơn nữa, quái cấp thấp cũng thường xuất hiện những con tinh anh đặc thù. Ngay cả cao thủ cũng có lúc ô hô hô không kịp đỡ.

Muốn an toàn tuyệt đối? Chỉ có một cách là không rời thôn. Không mạo hiểm thì sẽ không chết.

Mà nói thật, hay là ông theo tôi đi, tôi đang thiếu một người chuyên đào khoáng cung cấp nguyên liệu. Ông chỉ cần chuyên tâm đào quặng, tôi thu với giá nhỉnh hơn thị trường. Đảm bảo tháng đầu ông đã kiếm được ba chục nghìn, ba năm sau lên trăm ngàn là cái chắc.”

Nhưng hắn lại lắc đầu. Nếu không có cái chết của Hàn Lạc, có lẽ hắn thật sự sẽ chọn con đường đó. Nhưng bây giờ, hắn bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ. Chỉ có trở nên đủ mạnh, hắn mới có cơ hội báo thù.

Hơn nữa, trong sâu thẳm trái tim hắn, khát vọng với sức mạnh siêu phàm của hắn chưa từng giảm đi. Hắn không thể chấp nhận một cuộc sống chỉ làm culi cả đời.

“Thôi, tôi có tính toán riêng.”

“Ừ thế thì tôi không ép. Cầm lấy, dao chặt củi của ông đây, tôi sửa xong rồi đấy.”

Tiêu Kiệt nhận lại con dao chặt củi. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi lò rèn thì lại có một người khác bước vào, là một thanh niên để trần nửa người, tay cầm một cây gậy gỗ, mặt mày sáng sủa trông tầm hai mươi tuổi.

Nhìn cái tạo hình là biết tân thủ vừa vào game.

Tiêu Kiệt liếc qua cái tên trên đầu người kia:

Ta Muốn Thành Tiên (người hồi hương): Cấp 1

Thanh niên này vừa bước vào đã đảo mắt một vòng, rồi lập tức tiến thẳng đến chỗ Vương Khải.

“Cho hỏi, anh có phải là Vương Khải chuyên bán vàng không?”

Vương Khải gật đầu đáp: “Chuẩn, cậu là ai? Có chuyện gì tìm tôi?”

“Em muốn mua vàng. Em là em trai của ‘Ta Muốn Phong Thiên’.”

“Ồ ồ ồ, hoá ra là em của thằng nhóc Phong Thiên. Tôi nhìn cái tên đã thấy quen quen rồi. Thằng đó dạo này thế nào? Lâu lắm tôi không gặp.”

“Chết rồi.”

“Ài... chia buồn cùng cậu.” Vương Khải có chút tiếc nuối, giọng cũng trầm xuống.

Tiêu Kiệt đứng bên lạnh lùng quan sát cuộc đối thoại, trong lòng cũng hơi cảm khái.

“Em muốn mua vàng.” Ta Muốn Thành Tiên nói.

“Được thôi, cậu cần bao nhiêu?”

“Năm ngàn văn.”

Ê khoan? Mới vô mà đập nhiều tiền vậy? Tiêu Kiệt không khỏi sửng sốt. Năm ngàn văn là năm mươi ngàn tệ đó. Cậu ta gom từng ấy tiền để làm gì? Muốn mua đồ để phiêu lưu à? Chắc là vậy! Tiêu Kiệt cũng từng có ý đó mà.

“Không thành vấn đề. Nể mặt Phong Thiên, tôi tính cho cậu giá 95%. À đúng rồi, cậu định mua đồ đúng không? Tôi giúp cậu tạo giao dịch luôn, tôi là học việc ở lò rèn nên có giá nội bộ. Có mấy món hàng ẩn cần danh vọng mới mua được, tôi có thể tuồn cho cậu luôn.”

Đúng là có tiền mới là ông nội. Vương Khải đối xử với Ta Muốn Thành Tiên khác hẳn với cái kiểu keo kiệt của Tiêu Kiệt, người chỉ sửa con dao chặt củi mà còn mặc cả từng đồng.

“Thế thì ngại lắm, hay là em bù thêm ít tiền chênh lệch?”

“Thôi đừng khách sáo, anh em với nhau cả mà. Tôi với anh cậu là chiến hữu chí cốt, cậu là em trai chiến hữu của tôi thì cũng như em tôi thôi. Nào, để anh giới thiệu vài món ngon cho em! À đúng rồi, kết bạn WeChat cái đã…

Em phải chuẩn bị cho thật tốt. Chỉ cần có đủ đồ thì không còn gì phải sợ nữa.”

Chưa đầy nửa tiếng sau, Ta Muốn Thành Tiên đã lên đồ xịn sò.

Mặc giáp da dày, mang giày chiến bằng da trâu, đầu đội mũ da có sừng trâu! Không phải cậu ta là không đủ tiền mua giáp sắt, mà là sức chịu tải không đủ. Mặc giáp sắt sẽ bị giảm chỉ số cơ động, nên đành dùng đồ da.

Vũ khí cũng đủ cả: Xà Tích trường cung, Tinh Cương bảo kiếm, Khảm Thiết thuẫn bài, Hàn Thiết thương… đúng nghĩa trang bị tới tận răng!

Đối với tân thủ chưa có kỹ năng thì dùng vũ khí gì cũng như nhau, không có hệ thống cộng thêm sát thương nên càng nhiều càng tốt, có thể linh hoạt thay đổi tuỳ vào từng loại quái. Dù sao vẫn có thể chuyển đổi vũ khí khi đang chiến đấu.

Nguyên cây trang bị này ngốn hơn ba ngàn văn, số tiền còn lại Vương Khải chuyển thẳng cho cậu ta. Giờ chỉ cần mua thêm thuốc hồi máu và đồ ăn dự trữ là cậu ta có thể xuất phát phiêu lưu.

Tiêu Kiệt thầm nghĩ, thằng nhóc này chịu chơi thật, năm mươi ngàn nói chi là chi. Dù nhìn trang bị chất lượng thật nhưng mới cấp 1 đã ra ngoài thì liều quá.

Hắn không nhịn được, lên tiếng nhắc: “Này cậu nhóc, tôi thấy tốt nhất nên cẩn thận chút, ngoài thôn nguy hiểm lắm. Mà game này chết là chết thật đấy, cậu biết chứ?”

Ta Muốn Thành Tiên tự tin đáp: “Em biết, nhưng em có lý do nhất định phải mạnh lên. Với thao tác của em, chỉ cần cẩn thận là được. Em sẽ bắt đầu từ mấy con quái yếu, từ từ thám hiểm, không phiền anh lo.”

(Anh à, yên tâm nhé. Game này đã có tiên thì chắc chắn sẽ có cách hồi sinh. Em nhất định sẽ cứu sống anh.)

Cậu thiếu niên ngồi trước màn hình nhìn nhân vật trong game khoác lên người bộ trang bị oai phong lẫm liệt, trong mắt ánh lên vẻ kiên cường.

Giọng nói của cậu ta vẫn còn mang chút non nớt, nhưng ý chí thì vô cùng kiên định.

Tiêu Kiệt thở dài trong lòng, được rồi, vậy thì khỏi nhiều chuyện làm gì. Hắn nghĩ vậy rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Vốn dĩ mọi thứ đều là lựa chọn riêng từng người.

Nhìn người kia bước ra khỏi lò rèn không hề do dự, hắn cũng không khỏi cảm khái, tiểu huynh đệ, mong là cậu còn sống quay về được.

“Ông với cái thằng ‘Ta Dục Phong Thiên’ kia thân thiết thế, sao không khuyên em trai nó một câu?” Hắn không nhịn được hỏi Vương Khải đứng bên cạnh.

Vương Khải thì hoàn toàn không để tâm: “Vô ích thôi, lời hay cũng không giữ được người đã quyết chết. Ai chơi cái game này mà chẳng là kiểu kỹ năng đỉnh cao gan to hơn trời. Nó đã biết rõ bí mật game mà vẫn dám ra ngoài săn quái, chứng tỏ là nó nắm chắc, hoặc là có lý do bắt buộc phải mạo hiểm. Khuyên có ích gì?