Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đúng lúc đó, không khí xung quanh bỗng méo mó, hai thây ma nữa hiện ra.

Chúng trông gần giống người, chỉ là mặt mũi khô quắt, da bọc xương, toàn thân phủ một lớp da xanh xám như xác khô, mặc áo rách tả tơi, miệng không ngừng phát ra tiếng rên vô nghĩa, bước đi ngơ ngác trong rừng.

Nhìn thì hơi rợn, nhưng yếu đến tội nghiệp. Cậu ta vung kiếm chém ngã con đầu tiên, thêm một nhát nữa, nó nằm luôn hết dậy.

Con còn lại giơ tay, vừa hú vừa chậm rãi lao về phía cậu ta. Nhưng quá chậm, cậu ta đủ thời gian chỉnh hướng, vung kiếm một nhát đánh ngã, thêm nhát nữa kết thúc.

Lần này còn rơi ra vài đồng tiền, cũng coi như cũng có lộc.

Lúc ấy, một tia sáng trắng lóe lên, cậu ta đã chính thức lên cấp 2.

Cậu ta thở phào, cuối cùng cũng lên được một cấp.

Cả ngày hôm nay cậu ta chỉ loanh quanh chỗ này, canh nửa tiếng chém hai con thây ma. Cách luyện cấp này đúng là an toàn nhưng chậm kinh khủng, còn chán đến mức khiến cậu ta phát điên.

Sau khi lên cấp, cậu ta cộng toàn bộ 5 điểm thuộc tính mới vào thể chất theo hướng dẫn trong nhật ký. Nhưng Ta Muốn Thành Tiên đã không còn hứng thú với việc tiếp tục cày cấp ở đây nữa.

Đánh mấy con xác sống vô hồn này quá nhàm. Đã không thú vị mà đồ rơi ra cũng tệ kinh khủng. Toàn mấy thứ rách nát như áo vải rách, gậy gỗ, kiếm sắt gỉ, khố vải thô…

Toàn là rác rưởi. Thỉnh thoảng may lắm mới nhặt được vài đồng xu, kinh nghiệm còn ít ỏi, cả ngày trời mới lên được một cấp.

Cứ thế này thì đến bao giờ mới luyện thành cao thủ, học được phép hồi sinh?

Hay là… đi xa hơn một chút? Thử đánh mấy loại quái khác xem sao?

Dù gì cũng không thấy nguy hiểm lắm mà.

Nhưng lời dặn của anh trai vẫn văng vẳng bên tai khiến cậu ta chần chừ mãi.

Đúng lúc đó, từ trong rừng bất ngờ chui ra một con quái nhỏ da xanh, nó nhanh như chớp nhặt mấy đồng xu trên đất rồi quay đầu bỏ chạy.

Chỉ xuất hiện trong tích tắc nhưng Ta Muốn Thành Tiên vẫn kịp nhìn rõ hình dáng nó.

Toàn thân xanh lam, cao chưa tới một mét, đầu to, người thì gầy nhẳng. Nhìn cứ như một đứa trẻ đầu to đít teo, mặt mũi thì vô cùng xấu xí và gian xảo.

Sau lưng nó vác một cây gậy gỗ, trên vai là một cái túi vải có chữ ‘Hàng’ to đùng.

Yêu tinh nhặt mót!

Ta Muốn Thành Tiên mừng rỡ suýt hét lên.

Anh trai cậu ta từng đặc biệt nhấn mạnh về loại quái này trong quyển nhật ký hướng dẫn.

- Yêu tinh nhặt mót: Loại quái này cực hiếm, không có khả năng tấn công, không thể gây sát thương cho người chơi, tốc độ thì cực nhanh, rất khó giết. Thông thường sẽ bất ngờ xuất hiện để trộm đồ rơi ra từ quái bị người chơi giết rồi lập tức bỏ chạy.

Nhớ kỹ, nếu gặp con này nhất định đừng để nó thoát. Một khi giết được sẽ rơi ra rất nhiều vật phẩm quý: tiền, ngọc, nguyên liệu, trang bị, dược phẩm, sách kỹ năng,… gì cũng có. Nếu may mắn còn có thể nhặt được một món thần khí thượng cổ. Gặp nó thì cố gắng hết sức mà tiêu diệt, giết được một con là phát tài!

Theo lời anh cậu ta, con này chính là một cái rương kho báu biết chạy!

Thế thì còn chờ gì nữa? Ta Muốn Thành Tiên lập tức đuổi theo.

“Mẹ bà, thằng đó chui chỗ quái nào vậy?”

Tiêu Kiệt cầm đao, đưa mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ta Muốn Thành Tiên, sống thấy người chết cũng phải thấy xác chứ.

Hắn nhìn vào sâu khu rừng âm u, thầm nghĩ tên đó chắc không chạy xa đến vậy chứ.

Cách đó không xa, một con chó hoang đang gặm xác chết bỗng thu hút sự chú ý của Tiêu Kiệt.

Loại súc sinh này hắn đã giết ba con rồi, cảm giác sức chiến đấu của nó còn yếu hơn cả lũ sơn tặc mất hồn kia mấy bậc. Cũng có thể là do hắn đã mạnh hơn.

Một con chó hoang chỉ cho hơn mười điểm kinh nghiệm, ba con mới được hơn bốn mươi, cảm giác dễ ăn hơn giết sơn tặc nhiều.

Hắn chậm rãi áp sát, con chó hoảng loạn lùi lại, chạy vòng vòng rồi bất ngờ lao tới.

Tiêu Kiệt không hề nao núng, ra đao thuần thục, ánh đao sắc lạnh lướt qua, con chó tru lên rồi ngã gục tại chỗ.

Tiếc là không rơi nổi một cọng lông nào.

Khoan đã? Cái này là... Tiêu Kiệt nhìn đống xác dưới đất, một vài cái còn có vết kiếm rõ ràng, chắc chắn là do thằng Ta Muốn Thành Tiên kia chém.

Cậu ta chắc chắn từng đi ngang qua đây, còn hạ gục không ít quái.

Hắn quan sát xung quanh một lượt, bản thân hắn đến từ hướng đông nam, phía tây là vách núi, vậy chỉ còn đường đi lên phía bắc.

Tiêu Kiệt nhìn về khu rừng ở phía bắc, so với mảng rừng thưa xung quanh, nơi đó rậm rạp hơn nhiều, trông cũng nguy hiểm hơn.

Khỉ thật, cái thằng này trẻ mà liều quá.

Thôi kệ, tìm thêm năm phút nữa, không tìm thấy là rút luôn kệ bà nó luôn.

Lúc này, Ta Muốn Thành Tiên đã hoàn toàn quên mất môi trường xung quanh, trong mắt cậu ta chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là con yêu tinh nhặt mót kia.

Dù chạy không nhanh bằng con yêu kia, nhưng cậu ta có cung tên trong tay.

Vút! Một mũi tên lao ra, bay vụt qua đầu con yêu, con yêu quay đầu la hét ầm ĩ rồi lại chạy sâu vào rừng.

Chó! Nhắm như không nhắm!

Ta Muốn Thành Tiên tức đến phát điên, không có kỹ năng vũ khí hỗ trợ, tâm ngắm chạy như được mùa, cậu ta mà bắn trúng là đi mua vé số trúng luôn.

Nhưng cậu ta vẫn không chịu bỏ cuộc, chỉ cần giết được nó là có thể rớt ra rất nhiều đồ ngon, biết đâu còn học được pháp thuật, tăng nhanh tiến độ lên cấp, cuối cùng có thể cứu anh trai về.