Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Triệu Thanh Vân tháo tai nghe xuống, đấm mạnh một cú vào bàn phím, sắc mặt u ám đứng dậy khỏi ghế.
Gã bước đến bên cửa kính sát đất, qua lớp kính gã nhìn xuống sảnh chơi game dưới tầng một, nơi tiếng than vãn của nhân viên vang lên liên tục.
Trên màn hình lớn hiển thị cảnh thương vong thảm trọng của các thành viên tham chiến, đội săn rồng trăm người được tập hợp kỹ lưỡng lúc này đã mất hơn nửa quân số.
Liên tục có nhân vật tử trận trong game, màn hình ngươi chơi đó ngay lập tức cũng chuyển sang màu đỏ thẫm, chỉ còn trơ trọi một chữ "Chết" to đùng.
Nhìn khắp sảnh, hơn nửa số màn hình máy tính đều là cảnh tượng này, trước màn hình là hàng loạt game thủ mặt mày thất thần như vừa mất cả gia đình.
Triệu Thanh Vân nghiến răng ken két. Trước giờ khai hoang diệt boss không phải chưa từng hi sinh, nhưng tổn thất nặng nề như lần này thì đúng là lần đầu tiên.
Xem ra chuyện giết rồng vẫn còn quá sức. Sau tổn thất lần này, hội Thanh Long buộc phải trầm lặng cày cấp một thời gian.
Nhưng cũng không sao, chỉ cần đội ngũ nòng cốt không sao là được. Tốt thí ấy mà, chết rồi thì tuyển người mới là xong.
“Chậc chậc chậc, lũ xui xẻo này chết thảm quá trời luôn.” Giọng điệu hả hê của Lưu Cường vang lên bên cạnh.
“Triệu tổng nè, lần này anh tổn thất to lắm đấy.”
“Chỉnh lại thái độ đi, Lưu Cường. Đừng tưởng hắn được tổng bộ cử đến thì muốn nói gì cũng được.”
“Ái chà chà, tôi nào dám chứ, miệng tôi có hơi tiện nhưng anh là người độ lượng mà, xin đừng chấp nhặt tiểu nhân như tôi. Không thì tôi mất ngủ đó. Tiểu nhân xin nhận lỗi trước mặt đại nhân ạ.” Lưu Cường khoa trương cúi người làm động tác xin lỗi, cái mặt đúng kiểu khiến người ta ngứa ngáy khắp người.
Nhưng lúc này không phải lúc tranh cãi, Triệu Thanh Vân bật mic, hắng giọng.
“Luật cũ. Ai sống sót thì mau chóng về thành nghỉ ngơi. Sau khi log out, tất cả phải viết báo cáo hậu chiến, mỗi người ít nhất ba ngàn chữ. Tổ trưởng các nhóm vào phòng họp họp ngay. Còn những ai đã chết thì chúc mừng nhé, các người chính thức được nghỉ hưu. Đi lĩnh trợ cấp giải ngũ nhớ mang theo đồ cá nhân.”
Mười lăm phút sau.
Sáu bảy mươi người cùng ngồi trong một căn phòng, vẻ mặt ai nấy cũng có vẻ kỳ dị.
Họ đều là những kẻ xui xẻo tử trận trong trận chiến boss vừa rồi. Từ lúc vào trụ sở này họ đã được thông báo, trong game “Cựu Thổ” mà họ đang chơi, mỗi người chỉ có một mạng. Chết một lần là out luôn, đồng nghĩa với việc chấm dứt công việc.
Trước kia sếp từng hứa, chỉ cần không phải do lỗi cá nhân khiến tài khoản bị xóa thì sẽ nhận được khoản tiền bồi thường hậu hĩnh coi như trợ cấp thôi việc.
Chỉ là không ai biết lời hứa đó có thật hay không.
Dù sao thì lúc đầu đa phần họ đều bị đủ kiểu “thủ đoạn” đưa vào đây, suốt thời gian ở trụ sở này họ gần như mất liên lạc với bên ngoài.
Mặc dù cơm ngon rượu ngọt, đãi ngộ cũng không tệ mà công việc lại chỉ cần chơi game, nhưng vừa liếc nhìn mấy gã “bảo vệ” xách súng đứng gác khắp nơi là biết, sếp chỗ này tuyệt đối không đơn giản.
“Ê, mấy người nghĩ sếp có trả tiền thật không?”
“Mơ à, giữ được cái mạng là may rồi.”
“Tôi thấy chết chắc rồi. Bị nhốt trong cái trụ sở này hơn một năm trời không được liên lạc gì, chắc chắn có chuyện mờ ám... Kiểu này là bị diệt khẩu á.”
“Chắc không đến mức đó đâu? Tụi mình chẳng qua chỉ chơi game thôi mà? Có đụng tới chuyện gì phi pháp đâu... đây có phải Bắc gì đó đâu chứ.”
Cửa phòng chờ bỗng mở ra.
Triệu Thanh Vân đi vào với gương mặt bình thản, theo sau là mấy tay súng vác hàng nóng, cùng một đống thùng lớn.
Gã liếc qua mọi người bằng ánh mắt đầy ẩn ý, rồi đột nhiên nghiêm mặt lại.
“Chúc mừng các bạn. Nhiệm vụ tại trụ sở này của các bạn đã hoàn thành. Theo đúng thỏa thuận ban đầu, mỗi người sẽ nhận được ba trăm ngàn trợ cấp thôi việc, coi như thù lao cho công sức đã bỏ ra. Tôi, Triệu Thanh Vân, nói được làm được. Bây giờ lên nhận tiền nào.”
Cả phòng đồng loạt ánh lên vẻ mừng rỡ, không ngờ thật sự được nhận tiền.
Từng người tiến lên nhận thùng, có người không tin mở ra kiểm tra ngay, bên trong quả nhiên là tiền mặt được xếp ngăn nắp.
Chẳng mấy chốc, ai cũng có một vali tiền trong tay. Mọi người nhìn đống tiền mà cười tươi rói. Làm ở trụ sở này gần hai năm mỗi tháng mười ngàn, giờ ra về còn nhận thêm ba trăm ngàn, tổng cộng kiếm được hơn bốn trăm ngàn, còn lời hơn đi làm văn phòng mấy năm.
Ngay sau đó họ lại có chút tiếc nuối. Đáng tiếc là game này có luật lệ quá mức kỳ quặc, mỗi người chỉ có một mạng chết là GAME OVER, thậm chí còn không được tạo tài khoản mới. Nếu không thì họ còn được tiếp tục làm ở đây dài dài.
Lưu Cường đứng sau Triệu Thanh Vân, nhìn gã “diễn” mà trong lòng cười khẩy, ánh mắt nhìn đám người kia đầy vẻ châm chọc.
Y biết rõ những người này sắp sửa có kết cục gì. Cái gọi là “nói được làm được”… đúng là khiến người ta cảm động phát khóc.
Mọi người thì không mảy may nghi ngờ, ai nấy đều hớn hở nhìn vali tiền trong tay, hơn nữa lại là tiền mặt, quá sảng khoái luôn.
Rất nhanh, tiền đã phát xong.
Triệu Thanh Vân liếc nhìn đồng hồ: “Một tiếng nữa sẽ có xe đến đón các bạn, hãy kiên nhẫn chờ ở đây. Được rồi, đến đây là chia tay nhé mọi người, hy vọng thời gian các bạn ở trụ sở này không quá tệ.”
Nói xong gã quay người rời đi cùng đám người phía sau. Khi cánh cửa một lần nữa khép lại, cả phòng lập tức sôi nổi bàn tán.
“Ha ha ha, tôi nói mà, sếp là người thẳng thắn, chắc chắn không lừa tụi mình đâu.”
“Thật sự phát tiền kìa, phen này phát tài rồi.”
“Phát cái gì mà phát, có ba trăm ngàn mua cái nhà còn chưa đủ…”
“Biết đủ đi, có tiền cầm là may rồi còn lắm lời gì n… nụ hụ, hụ khụ khụ…”
Một người đang nói bỗng ho sặc sụa, càng lúc càng dữ dội như thể muốn ho cả phổi ra.
Anh ta khom người, cả người gục xuống đất, nhưng dù trông thảm hại đến đâu vẫn ôm chặt cái vali đựng tiền trong tay.
Người quen đứng gần đó thấy vậy vội hỏi: “Này, chú bị sao thế?”
“Khụ khụ… không biết… khụ khụ… chỉ thấy… khó chịu… khụ khụ ọe!”
Người đó bỗng ói ra dữ dội như thể trong phổi ngập nước không thể thở nổi nhưng lại chẳng nôn ra được gì. Anh ta há miệng phát ra những tiếng ho và ói ghê rợn, còn giãy giụa trên mặt đất như người bị đuối nước.
Tiếng động lớn này lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, mọi người ngừng nói chuyện, hoảng hốt nhìn người kia.
“WTF? A Quý, ông sao vậy, có ọe!”
Một người khác đang định nói gì thì mắt bỗng mờ đi, đầu choáng váng, dạ dày lộn nhào. Cúi xuống nhìn, cả lòng bàn tay đã biến thành màu xanh đen. Gã còn tưởng mình hoa mắt, chớp chớp vài cái lại phát hiện không chỉ bàn tay, cả cánh tay và cơ thể gã cũng bắt đầu chuyển màu. Toàn thân tỏa ra mùi tanh nồng gây buồn nôn khiến người xung quanh phải né tránh.
Cùng lúc đó, cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt lan khắp người gã.
“Aaaa! Đau quá! Đau chết mất!”
Gã gào thét, máu chảy ra từ mắt, tai, mũi, miệng.
Tiếng hét thảm thiết khiến ai nấy kinh hoàng.
“Cái gì đang xảy ra thế này?”
“Lão Lý chắc bị trúng độc rồi!”
“Tôi aaaa!”
Kẻ xui xẻo thứ ba nhanh chóng xuất hiện. Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, ngực và lưng đột nhiên bắn ra hai cột máu, như thể có ai đó khoan thủng hai lỗ lớn trên người. Một sức mạnh vô hình xé toạc thân thể, nghiền nát xương cốt, ép xương sườn cắm ngược vào ngực khiến gã đau đớn rú lên, thân trên bị nghiền nát thành một đống thịt nát nhầy nhụa. Rồi cơ thể hắn ta tiếp tục bị xé toạc, máu tuôn ra như suối như thể có một con quái vật vô hình đang cắn xé nhai nát từng thớ thịt.
“Cứu tôi! Cứu… tôi!” Hắn ta vươn tay định bám lấy người bên cạnh, nhưng mọi người đều sợ hãi lùi lại.
Rắc một tiếng, thân thể hắn ta bị xé đôi.
Cảnh tượng thảm khốc khiến mọi người chết sững.
Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra. Người thì la hét, người thì lần lượt chết đi bằng đủ kiểu cách kinh hoàng: chết đuối, trúng độc, bị điện giật, bị nghiền nát, bị xé xác, hoặc bị lực vô hình hất văng, đầu đập vỡ toác.
Khi tiếng gào cuối cùng cũng chấm dứt, trong phòng chỉ còn lại những xác chết méo mó và máu me khắp nơi.
Triệu Thanh Vân dõi mắt qua màn hình theo dõi, lòng dâng lên một cơn rùng mình. Cảnh tượng này gã đã chứng kiến không chỉ một lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn khiến tim đập thình thịch. Cái chết đã được chú định ấy giết người trong vô hình, không thể đoán trước không thể kháng cự. Gã chỉ mong tai ương này đừng giáng xuống đầu mình.
Gã quay đầu đi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Không sao đâu, chỉ cần gã không chết trong game thì trong hiện thực cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Với cấp bậc và trang bị của gã, lại thêm tầng tầng bảo vệ của cấp dưới, lũ quái bình thường chẳng thể động được đến gã.
Nghĩ vậy, gã cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.
“Xem ra lại phải tuyển thêm một đợt người mới rồi Lưu Cường.”
“Yên tâm đi Triệu tổng, việc này là sở trường của tôi. Bây giờ chỉ cần có tiền thì sợ gì không tuyển được người.” Lưu Cường cười cợt, bộ dạng như thể đã quen với cảnh tượng trong màn hình.
Triệu Thanh Vân gật đầu: “Vậy tôi chờ tin tốt từ hắn.”