Trò Chơi Vận Mệnh Tuyệt Đối (Dịch)

Chương 301. Vẽ chuyện và nhồi chữ (free)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

(Chương này tác vẩy nước, giải thích thế giới quan theo lối nghĩ của Tà đạo nhân và đá chí ính tr rị tô ôn giá áo bốn biển năm châu, không ảnh hưởng cốt truyện nên mình cũng xin mạn phép giảm tải nha. Cho bạn nào muốn lướt, đại ý là con người cũng xem con người như công cụ, tất cả vì lợi ích cá nhân, mọi văn hoá tín lí truyền thống chế độ đã và đang từng tồn tại đều là sản phẩm của con người để đàn áp số đông và phục vụ cho giới tinh hoa, kẻ thức thời cần phải tỉnh táo trước hết thảy thông tin, kể cả nội dung chương này, cười.)

(Lời tác giả: Học thuyết trong “Nhân Đạo thiên” là của nhân vật phản diện Tà đạo nhân, không đại diện cho quan điểm cá nhân của tác giả, mong chư vị chớ hiểu lầm. Khi xây dựng phản phái, tất nhiên phải khiến hắn có lý do và logic hành động riêng, như ý chí của Thanos là tiêu diệt nửa vũ trụ, biên kịch nào thực sự muốn vậy đâu. Tà đạo nhân là vai phản diện quan trọng trong truyện, nên cần chút bút mực để khắc họa. Hy vọng các vị lý giải.)

“Hoạt động của xã hội loài người, bất kể là tín ngưỡng tôn giáo, văn hóa truyền thống, pháp luật hay đạo đức, cho đến cấu trúc xã hội, suy cho cùng đều do con người điều hành và định hình. Vì thế, chỉ cần hiểu được "đạo của con người", tức là nắm bắt được nguyên lí nền tảng và quy tắc vận hành của xã hội loài người thì sẽ có thể lý giải mọi hành vi và bản chất xã hội của con người.

Theo quyển đạo kinh này ghi lại, bề ngoài nhìn thì tất cả chúng ta đều là con người giống nhau, nhưng do sự khác biệt về nhận thức, thực chất lại cách biệt một trời một vực. Nhận thức của con người được chia làm bốn tầng, người ngu, người hiểu, người khôn, và người thấu suốt.

Đại khái có thể hiểu như dân ngu, người có học, kẻ cơ hội và bậc đại trí.

Cách họ tiếp nhận thông tin và phản ứng lại với thế giới xung quanh cũng hoàn toàn khác nhau. Dân ngu thì rắp rắm tin và nghe thông tin bề mặt, người có học biết đón nhận thông tin thực tế, kẻ cơ hội thì biến đổi thông tin tuỳ vào hiện thực, cuối cùng, bậc đại trí mới chính là kẻ đặt ra thông tin nền tảng, cũng chính là kẻ khiến thế giới vận hành.

Ví dụ thực tế là niềm tin tâm linh. Dân ngu nói gì nghe đó, tin rằng có thờ có thiêng có kiêng có lành. Người có học cho rằng không khoa học và muốn chứng minh. Kẻ cơ hội sẽ nương theo thời cuộc để trục lợi. Bậc đại trí biết rằng không ai có thể chứng minh nên sẽ vẽ chuyện cho những kẻ ngu nghe theo, kẻ tỉnh phản đối tạo thế đối lập có chu kỳ tiến lên và kẻ khôn ủng hộ.”

Tiếng cười nhạt vang lên từ Tiêu Kiệt, mang chút khinh miệt: “Chẳng phải chỉ là mê tín phong kiến thôi sao, bày đặt nào là bậc đại trí? Chỉ vậy thôi à?”

Trần Thiên Vấn lắc đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh: “Không phải đơn giản như cậu nghĩ. Tất cả những gì định hình tư tưởng của chúng ta, từ lịch sử chế độ, lý thuyết nhân đức, văn hóa truyền thống… đều nằm trong đó.

Mỗi nền văn minh đều có văn hóa truyền thống riêng của mình. Những cái gọi là văn hóa truyền thống đó có một đặc điểm chung: người trong hệ thống thì thấy nó là lẽ đương nhiên, người ngoài nhìn vào thì thấy nực cười, vô lý.

Khi lớn lên, sống và học trong chính môi trường mà ai cũng tin và hành xử như vậy, chính cậu cũng sẽ bị tiêm nhiễm ảnh hưởng theo, nhưng người ở nước khác hay nền văn minh khác sẽ cảm thấy hệ tư tưởng của cậu nực cười vì không giống họ. Cách một người nhận thức và hiểu về những thứ thông tin này sẽ quyết định họ thuộc loại người nào.

Kẻ ngu xem truyền thống rất thiêng liêng, nhất định phải tuân thủ, kẻ có học thì thấy truyền thống đầy lỗi và phi lý, phải phá bỏ, kẻ cơ hội lại xem việc duy trì truyền thống là công cụ kiếm lợi, phá bỏ truyền thống cũng là công cụ kiếm lợi, quan trọng là làm thế nào có lợi cho bản thân. Chỉ có bậc đại trí mới thực sự hiểu được ý nghĩa tồn tại của truyền thống, cũng như khi nào cần duy trì, khi nào cần phá bỏ.”

Tiêu Kiệt thoáng nhíu mày: “Thế hiếu kính cha mẹ thì có gì sai?”

Trần Thiên Vấn lắc đầu, giọng vẫn đều đều: “Hiếu kính và hiếu thuận, chỉ khác một chữ mà cách biệt một trời. Cốt lõi của đạo hiếu là chôn con dưỡng mẹ, là nằm trên băng để cầu cá cho mẹ ăn, là vua muốn thần chết thần phải chết, cha muốn con chết con phải chết, cha mẹ mất thì phải thủ hiếu ba năm. Đặt vào hiện tại, chẳng ai làm được.

Ngày nay nhìn lại, những chuyện đó đều ngu muội, trong thời xưa, đó lại là chân lý, là quy tắc xã hội mà ai cũng phải tuân theo. Cái gọi là đạo hiếu bây giờ đều đã được cải biên, loại bỏ những phần không còn phù hợp thời đại, như thủ hiếu ba năm chẳng hạn. Việc nó ngu muội hay là chân lý, phụ thuộc vào cậu được nhồi nhét thông tin gì và tầng nhận thức của cậu ra sao. Nếu cậu có thể ngộ ra "Đạo", hiểu nguyên lí nền tảng của xã hội loài người, cậu sẽ hiểu tại sao những thứ truyền thống kỳ quái đó lại xuất hiện, và tại sao chúng tồn tại.”

Tiêu Kiệt thoáng tò mò: “Vậy anh thử nói xem, tại sao lại có nhiều văn hóa truyền thống khác nhau như thế? Anh đã ngộ ra nguyên lí nền tảng của xã hội loài người sao?”

Trần Thiên Vấn hơi nhếch môi, ánh nhìn sâu thẳm: “Ban đầu tôi cũng không hiểu. Nhờ có quyển đạo kinh mà cậu đưa cho tôi, tôi mới hiểu ra đôi chút.” Giọng điệu của y khiêm tốn, nhưng trong đó lại lộ ra nét kiêu ngạo.

Tiêu Kiệt nghiêng đầu: “Vậy anh nói thử xem, thế nào là Đạo?”

“Lấy các truyền thống xã hội làm ví dụ đi. Vì sao mỗi nơi mỗi khác? Đáp án thực ra rất đơn giản: vì nhu cầu của tầng lớp thống trị thời cổ đại.

Vua chúa tất nhiên muốn địa vị của mình là tối cao, nên cần một hệ tư tưởng để tước quyền làm người của kẻ không thuộc dòng dõi “hoàng gia”, tôn bản thân lên hàng thần thánh, người được trời chọn. Theo đó khi tiến trình lịch sử phủ định kẻ đi trước, lớp tiếp nối sẽ thay đổi và phát huy cái có lợi, né đi vết xe đổ. Bậc đại trí sẽ biết lập ra hệ thống và học thuyết khiến kẻ cai trị có lợi nhất nhưng vẫn lấy được lòng dân, từ đó được cả hai phía ủng hộ, nên nếu có hệ tư tưởng nào vẫn còn tồn tại đến ngày nay nhìn có vẻ là ngẫu nhiên, nhưng thực chất là tất yếu.

Vậy cậu hiểu rồi chứ? Tất cả những văn hóa truyền thống cổ xưa, những thần thánh tín ngưỡng mà thế giới này vẫn đang thừa nhận, bản chất đều là công cụ do tầng lớp thống trị thời xưa sáng tạo ra để phục vụ lợi ích của mình, cột chặt vào quốc gia và văn minh, truyền từ đời này sang đời khác. Nói trắng ra, chỉ là một cách mị dân mà thôi.

Nhưng đối với những người sống dưới sự cai trị, dĩ nhiên họ phải không ngừng bị nhồi nhét vào đầu. Vì trong xã hội loài người, đại đa số là dân ngu không ngừng tiếp tay và truyền bá thứ họ tin theo.

Vậy nên, mỗi người trong mỗi nền văn minh khác nhau đều tự hào về văn hóa truyền thống của mình, nhưng nói trắng ra, phần lớn đều là dân ngu, bị ý thức hệ nhồi nhét từ nhỏ. Người có học thì nhìn ra vấn đề, nhưng họ không hiểu được mục đích thực sự của những hệ thống này, chỉ biết uổng công phản đối những lỗ hổng bề mặt của nền văn hóa đó.

Còn về kẻ cơ hội, họ vốn chẳng bận tâm đến những truyền thống văn hóa đó. Hoặc là họ giả vờ tin tưởng, hoặc dứt khoát tận dụng chúng để mưu lợi cho bản thân. Chỉ có bậc đại trí mới thực sự hiểu rõ ý nghĩa thật sự của những nền văn hóa ấy, và biết cách điều khiển, thúc đẩy chúng... ”

Tiêu Kiệt thoáng sững người, những lời của Trần Thiên Vấn có phần kinh thiên động địa, nhưng lại tựa hồ có lý. Đột nhiên, trong đầu hắn vụt qua một ý nghĩ, hắn nở nụ cười: “Không, tôi không nghĩ như vậy. Hệ thống đạo hiếu của chúng ta, khác biệt hoàn toàn.”

“Ha, vậy cậu nói xem, khác biệt ở chỗ nào?”

Tiêu Kiệt khẽ cười: “Khác biệt về nền tảng. Các nền văn hoá khác là vẽ chuyện cho con nít, còn vắn hoá của chúng ta là nhồi chữ vào miệng người lớn.”

Trần Thiên Vấn ngẩn người, rồi thoáng trầm ngâm.

Tiêu Kiệt càng nói càng tự tin.

“Anh nói đúng ở một điểm, tín ngưỡng là nghệ thuật đa cấp cho dân ngu, là chuyện hù doạ con nít. Sống tốt có thưởng, sống ác bị phạt. Khi con nít lớn lên chứng kiến những điều học được là không tuyệt đối và không áp dụng cho tất cả mọi người thì người lớn lại vẽ ra những thứ cao cả hơn như thế giới bên kia.

Tất nhiêu dù tinh vi, cao siêu đến đâu cũng sẽ có sơ hở, vì chúng không chứng thực được nên càng thách thức nhiều người có học phản đối.

Văn hoá chúng ta khác ở chỗ ta không vẽ nên những thứ xa vời, mà là bắt bẻ từng hành động từng lời ăn tiếng nói, là nhồi nhét ý nghĩa vào từng giây phút sống của con người. Và đâu ai có thể phản đối chữ hiếu khi chính họ sẽ là chính thể trong tương lai.”

Trần Thiên Vấn nghe xong, thoáng ngẩn ra, rồi đột nhiên bật cười lớn.

“Hay cho câu vẽ chuyện và nhồi chữ! Nói rất đúng. Đó chính là nguyên lí nền tảng của xã hội loài người, chính là "đạo" đấy. Xem ra cậu đã ngộ.”

Tiêu Kiệt cũng cười lớn, lúc này hắn thực sự có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.

“Đúng vậy, tôi đã hiểu rồi! Cái gọi là cách thế giới vận hành, cái gọi là "Đạo làm người" thì ra là thế! Thì ra là thế!” Tiêu Kiệt hưng phấn nói, trong lòng như có hàng vạn ý niệm bùng nổ, bao bí ẩn lịch sử nhân loại, bao câu chuyện quá khứ, bỗng trở nên rõ ràng như lòng bàn tay.

Mọi sự trong xã hội loài người, bất kể là kinh doanh, quan trường, giáo dục, gia đình, chỉ cần nắm được "đạo", ắt sẽ vô địch thiên hạ, không gì không làm được. Chỉ cần biết vẽ chuyện và nhồi chữ, tất cả sẽ thành công cụ. Chỉ cần biêt cách sử dụng, đừng bao giờ bị mê hoặc.

Trong lịch sử loài người, có vô số người như vậy. Bề ngoài thì làm những việc khác nhau, nhưng thực chất đều đang làm cùng một việc. Đều là đang vẽ chuyện và nhồi chữ. Cái khác, cốt là khác biệt mục đích, đụng chạm hệ tư tưởng, dẫn đến hội nhóm đông hơn triệt hạ được phe cánh thất thế.

Cái gọi là "đạo làm người", chính là cách sử dụng và điều khiển người khác, khiến họ phục vụ cho bản thân. Loài người tưởng như đồng loại, nhưng thực ra hoàn toàn khác biệt.

Đối với dân ngu, không cần nhồi chữ, vì nhận thức của chúng quá thấp, nói bao nhiêu cũng chỉ uổng công, chi bằng vẽ chuyện cho dễ hiểu. Chỉ cần câu chuyện hay, dân ngu sẽ tin và làm theo.

Đối với người có học, cần chiết câu bẻ chữ, giải thích đâu là đúng, đâu là sai, phân rõ phải trái để điều khiển họ, phải nhớ rằng, chữ nghĩa cũng chỉ là công cụ, dù tinh vi tới đâu, hợp lý tới đâu, vẫn là công cụ, tùy góc độ diễn giải mà thay đổi, không được lạc lối trong đó.

Đối với kẻ cơ hội, dù làm cách nào cũng vô dụng, chỉ có lợi ích thực tế mới có thể thuyết phục được họ. Còn bậc đại trí, chính là kẻ đánh cờ.

Vẽ chuyện, nhồi chữ, thậm chí cái bẫy lợi ích cũng chỉ là công cụ. Dù là dân ngu, người có học, hay kẻ cơ hội, chỉ cần nắm được phương pháp, đều có thể bị điều khiển và sử dụng, để phục vụ cho kế hoạch chung cuộc của bản thân.

Đó chính là "đại đạo" của con người.

(Eo ôi cà cả nửa chương mà vẫn còn 2k chữ…)