Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiêu Kiệt xem qua cả ba, phát hiện Man Dương Va Chạm là kỹ năng tệ nhất, Trèo Núi thì tạm được nhưng cũng không quá cần thiết, chỉ có Thú Ngữ thuật là khá thú vị.
Có thể nói chuyện với động vật? Cảm giác chắc chắn rất vui.
"Thôi được, ta đồng ý giữ bí mật cho mi, đổi lại mi phải truyền dạy cho ta Thú Ngữ thuật."
Tiêu Kiệt dứt khoát chọn lựa chọn số 3.
Hệ thống nhắc nhở: [Ngươi đã lập lời thề thiên phạt.]
Dê rừng kỳ quái kêu "be" một tiếng, như trút được gánh nặng: "Vậy là quá tốt rồi, anh nghe kỹ đây, Thú Ngữ thuật dùng thế này…"
Hệ thống nhắc nhở: [Ngươi đã học được kỹ năng mới, Thú Ngữ thuật (kỳ thuật).]
"Đa tạ anh đẹp trai đã nương tình, kỹ năng đã truyền cho anh, từ nay về sau chúng ta coi như người xa lạ, không còn dính dáng gì nữa."
"Đó là lẽ đương nhiên." Tiêu Kiệt đáp, vừa dứt lời, con dê kia đã nhanh chóng quay đầu, lẩn vào giữa đàn dê, Tiêu Kiệt chỉ thấy hoa mắt một cái, muốn tìm lại nó cũng đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Lần nữa dùng kỹ năng Nghiên Cứu Dã Thú, Tiêu Kiệt lại chẳng tài nào tìm thấy bóng dáng con dê kỳ lạ kia nữa.
Chẳng lẽ là hệ thống đã xóa mất NPC nhiệm vụ?
Nhìn đám dê trước mặt, trong lòng Tiêu Kiệt cứ thấy là lạ. Thôi kệ, dù sao hắn đã thề, lời thề đó cũng không thể dễ dàng phá bỏ được, không gặp thì không gặp thôi.
Trong lòng hắn vẫn có chút tiếc nuối, ba kỹ năng mà mới học được có một cái, đúng là do thuộc tính cơ bản của bản thân quá thấp, xem ra phải tranh thủ thời gian để lên cấp mới được.
Nhưng trước hết phải thử xem hiệu quả của kỹ năng Thú Ngữ thuật này thế nào đã.
Kỹ năng này không phải dạng bị động, mà cần phải chủ động kích hoạt và duy trì trạng thái tập trung mới được.
Tiêu Kiệt mở bảng kỹ năng, chọn Thú Ngữ thuật, nhấn kích hoạt!
Tiếng be be hỗn loạn của đám dê ngay lập tức biến thành những câu nói mà hắn có thể nghe hiểu.
Dê: "Ăn cỏ thôi, ăn cỏ thôi, ôi mẹ ơi ngon xỉu luôn á."
Dê: "Ăn lẹ đi, lát nữa tên nhóc kia lại đuổi chúng ta về chuồng bây giờ."
Dê: "Sao cỏ hôm nay có vị lạ lắm, hơi mặn mặn, đừng nói có tên nào đi tiểu lên đây đấy nhé?"
Ôi trời… Tiêu Kiệt cạn lời. Đám dê này mở rạp xiếc hả.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ lùa đàn dê về chuồng, nhận 100 văn tiền công, lúc hắn đang định rời đi thì chú Dương bỗng quát lên: "Nhóc kia, sao cháu làm mất một con dê của chú rồi?"
Tiêu Kiệt giật mình, vội đếm lại, quả nhiên chỉ còn 49 con.
Lão Dương sốt ruột: "Cái thằng nhóc này làm ăn cái kiểu gì vậy, trông dê mà còn để mất, trừ tiền, phải trừ tiền thôi!"
Hệ thống nhắc nhở: [Lão Dương yêu cầu ngươi nộp 200 văn bồi thường, có chấp nhận không?]
Một khung hội thoại hiện ra trước mắt.
[...
- Lựa chọn 1: Nộp 200 văn, chấp nhận bị phạt.
- Lựa chọn 2: "Tiền thì không có, chỉ có cái mạng này thôi."
- Lựa chọn 3: "Hay là... cháu trông thêm cho chú một canh giờ nữa để trừ vào tiền công nhé?"
…]
Cái này…
Tiêu Kiệt cạn lời, đương nhiên hắn không thể vì chuyện này mà gây sự với chú Dương, cũng chẳng có hứng thú gì mà trông dê tiếp, đành bất đắc dĩ chọn cách nộp tiền cho xong.
Ra khỏi chuồng gia súc, Tiêu Kiệt cảm thấy cực kỳ bất lực.
Cả buổi sáng không những làm không công, ngược lại còn phải bù thêm 100 văn.
May mà trước đó hắn đã tích góp được kha khá, coi như không tổn thất gì nghiêm trọng.
Con dê chạy mất kia không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là con dê kỳ quái đó, xem ra sự kiện kỳ ngộ như này chỉ có một lần duy nhất, hắn đã kích hoạt rồi thì chắc chẳng còn ai có cơ hội gặp lại nữa.
Nhưng rõ ràng hắn đã thề rồi mà, tại sao nó vẫn bỏ chạy vậy chứ? Chẳng lẽ là không tin vào nhân phẩm của một kẻ hồi hương có hệ thống thuyết minh tận miệng như mình sao? Hừ, coi thường người ta quá nhá.
Thôi cũng đã học được kỹ năng giá trị nhất, hắn cũng không coi là thiệt.
Đối với Thú Ngữ thuật này, Tiêu Kiệt vô cùng kỳ vọng.
Nếu biết cách tận dụng tốt, giá trị của nó chắc chắn cực kỳ to lớn.
Phải biết rằng, người chơi khi làm nhiệm vụ chủ yếu đều phải dựa vào việc tương tác với NPC để kích hoạt nhiệm vụ.
Mà NPC trong làng cũng chỉ có bấy nhiêu, theo lời Vương Khải kể, ba năm nay trước sau có hơn 200 người chơi đến đây, mấy nhiệm vụ đặc biệt có thể dễ dàng kích hoạt chắc đều đã bị người khác làm hết.
Phần còn lại thì hoặc là độ khó quá cao không thể hoàn thành, hoặc là mấy công việc kiểu trồng trọt, chăn dê linh tinh.
Nhưng bây giờ, hắn lại có thêm rất nhiều "NPC" mới, chính là đám động vật trong làng, có nghĩa là phạm vi tương tác của hắn cũng mở rộng hơn rất nhiều. Nếu trong số động vật này có nhiệm vụ ẩn nào đó, khả năng cao là sẽ rơi vào tay hắn.
Phải biết rằng, trong làng vẫn còn rất nhiều động vật.
Hơn nữa, chẳng có ai nghĩ đến chuyện tương tác với những NPC động vật này, cũng có nghĩa là nếu chúng có nhiệm vụ gì thì chắc chắn sẽ không có ai tranh giành với hắn.
Tiêu Kiệt càng nghĩ càng hưng phấn, lập tức háo hức đi tìm đám động vật để bắt chuyện.
Đầu tiên là mấy con trâu già ở gần cánh đồng, chúng vốn là lực lượng chủ chốt trong việc cày bừa của làng, chỉ cần có người trồng trọt là chúng lại phải xuống ruộng làm việc, còn bình thường thì đều ở quanh bờ ruộng nghỉ ngơi gặm cỏ.