Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiêu Kiệt không mất quá nhiều thời gian để đưa ra lựa chọn.
Chiêu Hồi Toàn trảm tuy cũng tạm được, coi như một kỹ năng bán đột kích, sát thương cũng ổn, nhưng so với Nhất Đao Lưỡng Đoạn thì lại chẳng có lợi thế gì rõ rệt.
Ba nhát trảm cộng lại còn không bằng một nhát Nhất Đao Lưỡng Đoạn, thế thì quá phế.
Nếu muốn gây sát thương mạnh thì tất nhiên phải ưu tiên Nhất Đao Lưỡng Đoạn.
Còn cái chiêu Lãn Lư Đả Cổn tuy tên nghe thô thật, lại chỉ dùng được khi đang nằm dưới đất, nhưng kỹ năng di chuyển thì lúc nào cũng cần thiết cả. Ít nhất là sau khi bị đánh ngã còn có thể dùng để tránh né đòn combo tiếp theo.
Tiêu Kiệt không do dự, chọn ngay chiêu Lãn Lư Đả Cổn.
Kỹ năng còn lại thì hắn chọn Hắc Hổ Đào Tâm bởi vì Dã Man Xung Tràng cần khiên mới dùng được mà hiện tại hắn chỉ dùng khiên tạm thời thôi, không định theo hướng tanker nên học chiêu này cũng chẳng để làm gì.
Hắc Hổ Đào Tâm thì lại có thể phát huy tác dụng trong vài tình huống nhất định, dùng để phá chiêu hoặc ngắt combo cũng khá hữu dụng.
Tiêu Kiệt bỏ 2000 văn học luôn hai chiêu đó.
Nhìn túi tiền chỉ còn vài trăm văn, Tiêu Kiệt thở dài. Cũ không đi thì mới không đến, không sao, miễn là mạnh lên được thì tiền sớm muộn cũng kiếm lại được thôi.
Được, đi sửa vũ khí đã, chuẩn bị xong là đi luyện cấp tiếp.
Sau khi tạm biệt Thiết Thiên Lý, hắn đến tiệm rèn, tìm Vương Khải sửa đồ.
“Ông em luyện cấp nhanh phết nhỉ, mới đó đã lên cấp 5. Sao, lại tính đi ra ngoài nữa à?”
“Ừm, cảm giác bắt đầu quen tay.”
Hai người đang trò chuyện thì bỗng trên màn hình xuất hiện một dòng chữ vàng chói.
[Thông báo toàn thế giới: Khế ước cổ xưa đã được kích phát. Hỡi khách lưu vong, hỡi những kẻ hồi hương từ bên kia bờ trống rỗng, cố hương đã mất giờ lần nữa mở rộng cánh cửa, tiếng gọi của Cựu Thổ đã dẫn các ngươi trở về… Người hồi hương mới sắp xuất hiện!]
Tiêu Kiệt lập tức căng tai lên nghe ngóng.
“Ông Khải, cái thông báo này là gì thế?”
“Còn gì nữa, hệ thống phát mã kích hoạt đấy. Sắp có người mới vào.” Vương Khải giải thích, mặt mũi đầy hào hứng, xem ra gã lại có mối làm ăn mới.
Thấy Tiêu Kiệt vẫn chưa hiểu rõ, gã giải thích kỹ hơn: “Mỗi lần có thông báo thế này thì hệ thống lại ngẫu nhiên gửi mã kích hoạt cho người thật ngoài đời. Thường thì gửi cho mấy game thủ kỳ cựu, tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng cũng có lúc lại rơi vào tay mấy người chẳng liên quan gì như học sinh, dân văn phòng, đủ kiểu cả.”
“Tôi đoán là hệ thống dựa vào số lượng người chơi chết trong game để phát mã mới.”
Tiêu Kiệt ngạc nhiên: “Ồ? Có căn cứ gì không?”
“Nghĩ mà xem, nếu cứ phát mã liên tục thì số lượng người chơi trong game phải càng lúc càng đông chứ?
Theo thông tin từ mấy khách quen của tôi thì tổng số người chơi trò này cũng chỉ chừng đó, không có con số chính xác nhưng ai cũng cho rằng không quá một vạn người, có khi chỉ ba đến năm ngàn thôi. Thế nên rất có thể là khi trong game chết đi vài trăm hoặc cả ngàn người thì hệ thống lại phát một đợt mã mới để bù vào.”
Tiêu Kiệt thầm nghĩ nếu vậy thì những người chơi cũ sẽ dần tích luỹ kinh nghiệm, nghĩa là trong lúc có người mới liên tục vào thì nhóm người chơi top đầu chắc cũng đã lên cấp khá cao rồi và hệ thống sẽ dần chia thành hai thái cực.
Tất nhiên, game này vốn rất đặc biệt, người cấp cao cũng hoàn toàn có thể bị lật kèo nên không phải ai cũng trụ lại được, nhưng chắc chắn vẫn tồn tại một nhóm người chơi mạnh nhất, nếu không chết thì giờ chắc đã rất bá. Không biết liệu Lưu Cường có thuộc nhóm đó không.
Tiêu Kiệt nhìn về phía quảng trường trung tâm thôn, nơi lần đầu tiên hắn xuất hiện trong game.
Vương Khải bảo: “Đừng nhìn nữa, ít nhất cũng phải chờ tầm một tiếng mới thấy có người xuất hiện. Mà một thôn tân thủ cũng chỉ được phân vài người thôi… Đây, dao của ông sửa xong rồi đấy.”
Tiêu Kiệt thu ánh mắt lại, nhận lấy vũ khí: “Game này có bao nhiêu thôn tân thủ vậy?”
“Không rõ lắm, nhưng chắc phải mấy chục cái.”
Lúc này Ta Muốn Thành Tiên cũng vừa đăng nhập.
“Anh Phong, anh thấy thông báo thế giới chưa?”
“Thấy, nhưng đừng bận tâm. Chúng ta cứ luyện cấp của mình. Em mau đi chuẩn bị đi, cần mua thuốc thì mua, học kỹ năng thì học.”
“Anh Phong, hôm nay chúng ta đi đâu cày cấp vậy?”
“Hôm nay đi diệt sơn tặc.”
Lần này, Tiêu Kiệt dự định solo thử một tên sơn tặc xem sức mạnh hiện tại của mình như thế nào.
Nếu có thể xử lý dễ dàng, sau đó có thể tính đến chuyện kéo hai tên một lúc, như vậy phạm vi hoạt động trên sườn đồi kia cũng sẽ rộng hơn nhiều.
Hắn không cần như trước, cứ phải lén la lén lút tìm một tên đi lạc để dễ ra tay.
“Được, chúng ta mau chuẩn bị thôi.”
Mười phút sau, hai người hội ngộ tại cổng thôn.
“Há há, em vừa học được một chiêu chiến kỹ tên Quét Ngang, tuyệt đối lợi hại, lần này phải cho đám sơn tặc kia biết tay mới được!”
Ta Muốn Thành Tiên nói với vẻ cực kỳ tự tin. Giờ cậu ta đã trang bị đầy đủ, hơn nữa trọng lượng cơ thể của cậu ta hiện hiển thị trạng thái "nặng", nên cậu ta chẳng thèm để ý đến độ linh hoạt nữa.
Cậu ta mới mua thêm một chiếc mũ sắt, khoác giáp vảy sắt, tay cầm rìu lớn, nhìn như một chiến binh hạng nặng thực thụ, trông rất ra dáng sát thương chính.