Trọng sinh 2004: Ta Viết Chữ Có Thể Kiếm Tiền

Chương 1. Chấn Động: Trọng Sinh Với Hệ Thống Viết Chữ Và Cửa Hàng Kỹ Năng!

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trăng tàn lạnh lẽo, đèn neon về đêm của thành phố càng thêm rực rỡ.

Các quán ăn vỉa hè lớn nhỏ trên khắp phố phường Đông Quan tấp nập vô cùng, mùi phở cuốn, bún ốc, bia và khói dầu hòa quyện vào nhau, tiếng hô hào, tiếng cụng ly đầy phấn khích vang lên không ngừng, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách đường phố.

Bất chợt, một ông chú đầu trọc đang ăn hàu bỗng chỉ tay lên tầng tám của Ngự Túc Đường, kinh ngạc kêu lên:

“Ôi trời, nhìn kìa, trên nóc nhà có thằng cha khỏa thân định nhảy lầu!”

Tiếng kêu vừa dứt, hàng chục thực khách liền dõi mắt theo hướng ông chú đầu trọc chỉ, ngẩng đầu nhìn lên. Mượn ánh đèn neon nhấp nháy, họ thấy một thanh niên chỉ mặc độc chiếc quần lót đỏ đang đứng trên mép cửa sổ sắt tầng tám.

“Trời đất ơi, trẻ tuổi vậy mà sao lại nhảy lầu chứ?

Chẳng lẽ là tình cảm vợ chồng rạn nứt?”

“Đàn ông nhảy lầu có hai nguyên nhân, một là nợ nần chồng chất không lối thoát, hai là mắc bệnh lạ, tuyệt đối không phải vì tình!”

“Biết đâu là vụ ngoại tình, bị chính chủ phát hiện nên trốn lên đó!”

Các thực khách bàn tán xôn xao, nhưng không ai khuyên nhủ anh ta đừng nhảy, phần lớn chỉ đứng xem kịch, ngược lại còn có người gọi điện báo cảnh sát.

Ông chủ quán ăn phía dưới còn sợ xảy ra án mạng ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của mình, chửi rủa thằng chết tiệt muốn nhảy lầu thì đi chỗ khác mà nhảy!

Muôn người muôn vẻ, ai nấy tự lo cho mình.

Lúc này, Hách Cường đang dán chặt ngực vào bức tường ngoài tầng tám, hai tay bám vào mép tường, chịu đựng cơn gió lạnh cắt da cắt thịt. Anh ta đang định men theo cửa sổ sắt trèo lên sân thượng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc từ dưới lầu, thầm mắng:

“Đ*t m* nó, ai mà muốn nhảy lầu chứ!”

“Đừng báo cảnh sát chứ, chết tiệt!”

Năm 2023 lặng lẽ trôi qua, Tết đến gần, anh ta chuẩn bị về nhà ăn Tết. Ở tuổi 38, Hách Cường đã đi làm thuê nhiều năm nhưng chẳng làm nên trò trống gì, tên độc thân lâu năm đã rỉ sét theo thời gian, trải qua bao thăng trầm mà vẫn chưa thoát khỏi kiếp FA.

Dưới sự xúi giục của bạn nhậu, anh ta đã trả 1288 tệ tại Ngự Túc Đường ở tầng dưới, định tìm một "công chúa" để "giao lưu sâu sắc", dù chỉ là để thỏa mãn một chút.

Đang lúc hăm hở chuẩn bị "phi nước đại", bỗng nhiên bên ngoài có cảnh sát gõ cửa kiểm tra. Anh ta hoảng loạn vội vàng trèo ra ngoài cửa sổ lên trên, hoàn toàn không kịp lấy quần áo của mình.

Vốn dĩ đang trốn rất kỹ, ai ngờ lại bị mấy người dân tốt bụng phát hiện, lớn tiếng hô “có người muốn nhảy lầu”, rồi còn báo cảnh sát nữa chứ!

Tối nay anh ta đặc biệt mặc chiếc quần lót đỏ đã được khai quang, hy vọng có thể trừ tà chuyển vận, tránh tai ương đổ máu.

Nếu không có gì bất ngờ, thì bất ngờ sẽ xảy ra.

Ngoài ra, điều khiến anh ta không ngờ tới là, cô "công chúa" kia lại chính là bạch nguyệt quang mà anh ta thầm yêu thời trung học.

Haizz, tình yêu theo gió nổi lên, gió ngừng mà lòng khó yên, gặp lại thì vật đổi sao dời, kết cục đều bại dưới đồng tiền, xã hội quá đ*t m* nó thực tế.

Suy nghĩ miên man, gió lạnh thấu xương, anh ta không kìm được run rẩy một cái, chân bỗng trượt đi, tay cũng không bám chắc, trong tiếng kêu kinh hãi thót tim của khán giả phía dưới, anh ta nhanh chóng rơi xuống.

“A, đ*t m*!”

Hách Cường hét lên một tiếng sợ hãi, mặt tái mét vì kinh hoàng, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng.

“Bùm! Rắc! Phụt!”

Đầu tiên, anh ta đập vào biển đèn neon, một tiếng động lớn vang lên, nảy bật một cái, rồi vẽ một đường cong bi thảm trên không trung, lướt qua những cành cây đào đang nở rộ, sau đó rơi mạnh xuống nền đất cứng, phát ra âm thanh trầm đục.

Chốc lát sau, máu tươi đỏ thẫm rỉ ra từ thân thể bằng xương bằng thịt.

Những cánh hoa đào hồng phấn sau đó bay lả tả rơi xuống, nhuộm cho máu càng thêm đỏ.

Hoa nở hoa tàn rồi cũng đến lúc, duyên khởi duyên diệt vô cùng tận.

Các thực khách và ông chủ quán ăn chứng kiến toàn bộ bi kịch, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, lòng thót lại.

Khoảnh khắc trước khi Hách Cường chạm đất, ngoài nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, anh ta còn vô cùng hối hận, với vô vàn điều tiếc nuối.

Hối hận vì đã bước chân vào con đường tai ương đổ máu này, chết quá hèn nhát.

Tiếc nuối vì chưa kịp "thỏa mãn" với bạch nguyệt quang, lại vì một phút bốc đồng mà gây ra bi kịch. Anh ta nhớ nhung biết bao những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp thời trung học, tuổi trẻ đã bị năm tháng nghiền nát;

Tiếc nuối vì năm đó không đỗ đại học, phụ lòng mong mỏi của cha mẹ;

Tiếc nuối vì đã bỏ lỡ nhiều lợi ích thời đại, sống nghèo khó hai mươi năm trời;

...

Quá nhiều tiếc nuối, linh hồn anh ta hòa lẫn với sự hối tiếc, mang theo chấp niệm không cam lòng và oán hận, lơ lửng trên thân xác, mãi không chịu tan biến.

Đột nhiên, thời gian tăng tốc.

Anh ta thấy xe cứu thương hú còi lao đến, dân hóng hớt chỉ trỏ bàn tán về anh ta, ông chủ quán ăn vỉa hè phía dưới thì chửi rủa anh ta là thằng chết tiệt.

Lại qua hai ngày, anh ta thấy cha mẹ tóc mai bạc trắng của mình khóc lóc thảm thiết, mắng anh ta sao lại ngốc nghếch đến vậy, quỳ gối tại hiện trường thắp hương cúng bái.

Hách Cường đau buồn, lo lắng, rất muốn nói với cha mẹ một tiếng “con bất hiếu”.

Thế nhưng, anh ta không thể kiểm soát linh hồn mình, muốn kêu mà không thành tiếng, muốn khóc mà không rơi lệ!

Anh ta chỉ có thể đứng từ xa quan sát, có lẽ là không muốn nhìn thấy tất cả những điều này, linh hồn như một làn khói hư vô mờ ảo, không tự chủ mà bay càng lúc càng cao, càng lúc càng nhạt nhòa, bay ra khỏi thành phố,

bay vào không gian,

trôi xa khỏi Trái Đất,

vượt qua các thiên hà,

bị hút vào hố đen.

Ý thức, cũng dần dần mờ nhạt.

Hư không dường như không có khái niệm thời gian, không biết đã trôi qua bao lâu, trước mắt Hách Cường đột nhiên xuất hiện một màn hình ảo.

[Hệ Thống Viết Chữ]

[Cấp 1: 0/20 vạn] (Số chữ đã viết / Số chữ cần để nâng cấp)

Hệ Thống LV1: Mỗi 1 vạn chữ đã viết = Thưởng 100 tệ

(Lưu ý: Công nhận nội dung có giá trị tri thức như sao chép sách vở, công thức, v.v. Số hoặc chữ cái sẽ tính ba phần mười giá trị. Tuy nhiên, đối với nội dung lặp lại vô nghĩa, ví dụ như liên tục sao chép “1”, sẽ không được công nhận.)

...

[Tiến độ dung hợp: 99.99%]

“Đây là bàn tay vàng sao?”

“Khi cấp độ viết chữ là LV1, cứ viết một vạn chữ sẽ được thưởng 100 tệ?”

“Viết chữ mà cũng kiếm được tiền, chẳng phải sướng chết đi được sao?”

Hách Cường còn phát hiện, có rất nhiều chức năng khiến anh ta chấn động.

Thế nhưng, chưa kịp tìm hiểu sâu hơn, màn hình đột nhiên biến mất, thời gian quay ngược, ý thức thoát ly khỏi các thiên hà, trở về Trái Đất, nhưng càng lúc càng rõ ràng.

Anh ta đột nhiên nhìn thấy toàn bộ quá trình mình rơi xuống đất, các thực khách kinh ngạc...

Từng cảnh tượng đã trải qua hiện ra trước mắt anh ta, tua ngược nhanh chóng.

Năm 2023, anh ta ở nhà dấn thân vào việc làm video mai mối ở nông thôn, sau mấy tháng nhiệt huyết lăn lộn, số lượng người hâm mộ chưa đến một nghìn.

Anh ta thở dài cảm thán rằng lợi ích thời đại từ video ngắn không dễ kiếm, trong khi nhìn đồng nghiệp kiếm được bộn tiền, trong lòng anh ta không khỏi thất vọng.

Năm 2022, tại một quán cà phê ở Việt Thành, anh ta đi xem mắt lần thứ 38. Cô gái tốt nghiệp cấp hai, làm nghề làm đẹp, vừa gặp mặt đã thẳng thừng nói rằng kết hôn cần 25 vạn tệ tiền sính lễ, và phải có nhà có xe ở Việt Thành.

Hách Cường không ưa nổi kiểu phụ nữ tự cho mình là cao sang như vậy, liền đáp trả thẳng thừng: “Lão tử mà có điều kiện đó, thèm nhìn đến cô à?”

Anh ta không phí lời thêm nữa, thanh toán tiền cà phê của mình, bỏ lại cô gái với vẻ mặt tức giận, cô ta còn chửi bới lầm bầm nói anh ta keo kiệt.

Năm 2021, cha mẹ tóc mai bạc trắng ngồi trước một căn nhà thô hai tầng, mặt đầy vẻ u sầu, lo lắng khôn nguôi cho hôn sự của con trai.

Năm 2020, Hách Cường đứng trước khu chung cư mới, ánh mắt dừng lại trên tấm biển quảng cáo với giá từ 5 vạn tệ/mét vuông. Tiền tiết kiệm của anh ta chỉ đủ mua một mét vuông, anh ta thở dài cảm thán giá nhà quá cao, là do anh ta chưa đủ cố gắng sao?

Tháng 7 năm 2004, anh ta thi đại học chỉ đỗ cao đẳng, cảm thấy học cao đẳng không có ích lợi lớn, lại còn tốn tiền nên đã không đi học.

Lúc bấy giờ, xã hội lan truyền câu nói: “Học vấn dù kém, chỉ cần chịu khổ chịu khó, ắt sẽ làm giàu.”

Anh ta ôm trong lòng một nghìn tệ cha mẹ vay mượn từ họ hàng, kiên quyết rời xa quê hương, đến thành phố Đông Quan. Sau khi nộp hai trăm tệ phí môi giới, anh ta vào làm trong một nhà máy điện tử.

Làm việc từ bảy giờ sáng đến chín giờ tối, không có cuối tuần, cần mẫn cố gắng hai năm trời, cuối cùng chỉ còn lại vài trăm tệ.

Điều này khác gì so với hai năm trước chứ? Thà ở nhà nằm thẳng còn hơn!

Cha mẹ đặt tên anh ta là “Hách Cường” (Mạnh Mẽ), chính là hy vọng anh ta làm việc có sự kiên cường, mạnh mẽ, phải tin rằng càng cố gắng sẽ càng may mắn.

Hách Cường cho rằng mình đã đủ cố gắng rồi, nhưng anh ta muốn hỏi, tiền đã đi đâu mất?

Trải qua hai năm bị xã hội vùi dập, anh ta phát hiện mình sống không bằng chó!

Tháng 4 năm 2004, Hách Cường đứng dưới đình cạnh sân bóng đá của trường Nhị Cao, Hành huyện, tỉnh Quảng Tây, trước mắt anh ta là một cô gái tuổi xuân thì.

Cô gái này cao khoảng 166 cm, dáng người mảnh mai, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, kết hợp với quần jean ngắn, toát lên vẻ thanh xuân rạng rỡ.

Mái tóc dài đen nhánh óng ả, tự nhiên buông xõa trên vai, gió nhẹ thổi qua, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.

Khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ mọng đầy đặn.

Chỉ là, lông mày cô ấy hơi nhếch lên, khóe môi khẽ cong, thần sắc lộ vẻ đắc ý và khinh thường.

Hách Cường cảm thấy một trận hoảng hốt, chợt nhận ra ý thức của mình đã quay về thân thể cũ.

Hắn phản ứng lại, nuốt một ngụm nước bọt, lòng chấn động khôn tả.

"Chết tiệt, mình trọng sinh rồi sao?"

Hách Cường thầm nghĩ, khung cảnh trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, mình đã trẻ lại, đúng vào năm lớp mười hai.

Không kìm nén được niềm vui trong lòng, tiếng cười có chút điên cuồng.

Trước đó trong hư không, khi màn hình ảo xuất hiện, hắn đã có chút linh cảm.

Chỉ là, màn hình ảo kia vẫn luôn không mở được, nhiều chức năng chưa hiển thị, hắn đoán chừng là chưa dung hợp thành công.

Chỉ còn 0.01%, sẽ không phải là kiểu trêu ngươi như mấy trò câu kéo trên Pinduoduo chứ, chỉ thiếu nhát dao cuối cùng, kết quả lại còn vô số nhát nữa.

"Hách Cường, cậu cười điên cuồng cái gì thế! Tôi đã nói rồi, tôi không muốn yêu đương khi còn học cấp ba! Không ngờ, cậu đưa thư tỏ tình cho tôi, bị tôi từ chối, lại không thất vọng, ngược lại còn giả vờ ngốc nghếch, cố gắng vui vẻ!"

"Cô là Trần Mộng Kỳ?"

Hách Cường nghe lời nói lạnh nhạt của cô gái trước mặt, đôi mắt chăm chú nhìn, nhìn dung mạo quen thuộc trước mắt, rất nhanh đã nhận ra.

Sao có thể không quen thuộc chứ, dù khoác lên mình bộ quần áo tầm thường, đường nét đặc trưng của tuổi mười bảy và ba mươi mấy cũng không khác biệt là bao.

Ánh mắt vô thức liếc xuống, ừm, có chút khác biệt là, BB đã thành AA rồi, thôi bỏ đi.

Chỉ là, điều khiến hắn không hiểu lắm là, Trần Mộng Kỳ đi học cao đẳng, cuối cùng lại sa đọa làm tiếp viên?

Hách Cường đột nhiên nghĩ đến cái giá động một cái là một hai ngàn tệ, chợt hiểu ra, nói cho cùng vẫn là vì tiền. (1288 tệ ~ 4 triệu 7)

Trong nhóm bạn học cấp ba thường có người nhắc đến cô ta, nói cô ta làm dân văn phòng ở một công ty, khi về quê ăn Tết thì túi xách hàng hiệu đầy mình, còn mua nhà ở thành phố Quảng Đông.

Chỉ là, sau này ly hôn, nguyên nhân ly hôn không rõ.

Hách Cường đoán, chắc là đời tư khá lộn xộn.

"Hách Cường, cậu đừng giả vờ ngốc nữa! Tuy bị tôi từ chối, nhưng, cậu không phải là không có cơ hội, cậu không cần nản lòng."

Khóe môi Hách Cường cong lên, ánh mắt mang theo chút trêu tức: "Ồ, vậy cô cho tôi cơ hội à?"

Kiếp trước là độc thân quá lâu, nên mới đói ăn vụng.

Tối hôm đó, hai người quen nhau, nhưng không gọi tên đối phương, song sự kinh ngạc và hoảng loạn lóe lên trong mắt cả hai đã hoàn toàn tố cáo họ.

Sau khi cô ta nhận ra mình, vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như thế, tựa núi băng.

Giờ đây trọng sinh một kiếp, đối với loại đồ tâm cơ tự tin thái quá này, cút càng xa càng tốt.

Cho dù hiện tại cô ta chưa bước lên con đường đầy máu tanh kia, và bằng lòng làm bạn gái hắn, nhưng Hách Cường không muốn, hắn có ám ảnh sạch sẽ về tâm lý.

Khóe môi Trần Mộng Kỳ giật giật: "Chuyện đó là không thể, tôi chỉ nói là giả sử, giả sử cậu thi đậu đại học, tôi sẽ cho cậu cơ hội."

Hách Cường trợn trắng mắt, đây là lời người nói sao, còn cho hắn cơ hội, thật muốn đá cho cô ta hai cái, không nhịn được khinh bỉ: "Vậy cô nói cái quái gì, trả thư tỏ tình lại cho tôi!"

Kiếp trước, sau khi Hách Cường tỏ tình thất bại, thật ra cũng không tiếp tục theo đuổi cô ta như một kẻ bợ đít, người nghèo chí lớn, nếu không hắn đã không độc thân đến năm 36 tuổi rồi.

Điều Trần Mộng Kỳ theo đuổi, là sự tung hô và chú ý của vô số kẻ bợ đít và lốp dự phòng.

"Cậu còn muốn lấy lại làm gì? Hề hề, cậu đã đưa cho tôi rồi, thì là của tôi!"

Trần Mộng Kỳ tuy không coi trọng Hách Cường, nhưng thư tỏ tình thì vẫn giữ lại làm trò cười.

Ba năm cấp ba, cô ta đã tích lũy được tám bức thư, mỗi lần cho bạn cùng phòng xem, đều nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của họ.

Thấy cô ta đắc ý giơ lên, Hách Cường đột nhiên hô "Hiệu trưởng đến!", nhân lúc cô ta ngẩn người quay đầu lại, hắn nhanh chóng giật lấy bức thư, rồi rời đi.

Trần Mộng Kỳ quay đầu lại, phát hiện tay không, lồng ngực phập phồng, tức giận chỉ vào Hách Cường: "Cậu... đồ lừa đảo!"

Lời vừa dứt, Hách Cường quay người lại, quả nhiên đi về phía cô ta.

Trần Mộng Kỳ tưởng hắn đến xin lỗi cô ta, trả lại bức thư.

Nếu vậy, cô ta thật sự sẽ cân nhắc cho hắn một cơ hội làm lốp dự phòng.

Thế nhưng, điều nghe được lại là câu hỏi nhàn nhạt của đối phương: "À phải rồi, hôm nay là thứ mấy?"

Trần Mộng Kỳ cau chặt ngươi, chỉ hỏi cái này thôi sao? Không phải là thảm hại cầu xin cô ta tha thứ sao?

Thấy hắn thản nhiên, cô ta nghiến răng nghiến lợi đáp: "Chủ nhật!"

"Ồ!" Hách Cường gật đầu, rồi rời đi, đi được hai bước, lại vỗ trán, quay người hỏi: "Hôm nay là ngày mấy nhỉ? Còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi đại học?"

Trần Mộng Kỳ tưởng Hách Cường đang trêu chọc mình, ngực phập phồng không ngừng, trừng mắt giận dữ: "Hách Cường, cậu đừng quá đáng như thế!"

Nói xong, cô ta tức giận hất tay bỏ đi.

Hách Cường bĩu môi cười: "Xì, hỏi một chút mà đã nóng nảy thế! Mình thật sự không nhớ nổi."

Cách nhau mười mấy năm rồi, ai mà còn nhớ những chuyện vặt vãnh thời cấp ba này.

Bỗng nhiên, hắn nhận được thông báo hệ thống.

"[Đinh!]: Tiến độ dung hợp 100%!"

"[Hệ thống]: Dung hợp linh hồn..."

Một luồng hơi ấm cuộn trào trong cơ thể, linh hồn hai kiếp đang lặng lẽ dung hợp.

Tiếp đó, đầu óc như bị lửa thiêu đốt, kèm theo từng đợt choáng váng, Hách Cường vội vàng ngồi xổm xuống, ôm đầu để giảm bớt sự biến đổi đột ngột.

Linh hồn và ký ức hai kiếp dung hợp, khiến hắn nhanh chóng nhớ lại chuyện cũ thời cấp ba, cùng với những kiến thức trọng tâm cho kỳ thi, và cả thời gian hôm nay là ngày 11 tháng 4.

Một lát sau, đầu óc Hách Cường trở lại bình thường, phát hiện trí nhớ tăng cường, tư duy cũng nhanh nhạy hơn.

Đồng thời, một màn hình dữ liệu ảo hoàn toàn mới hiện ra trước mắt hắn.

Hách Cường càng tìm hiểu sâu, hắn càng chấn động!

Cùng lúc đó, Trần Mộng Kỳ ở đằng xa, quay đầu nhìn lại, thấy Hách Cường ôm đầu ngồi xổm xuống, còn tưởng hắn ôm đầu khóc lóc, hối hận rồi.

Nghĩ đến đây, hừ, cô ta ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đắc ý rời đi.

--------------------

Chương sau