Trọng Sinh Ma Tu, Ta Nhặt Được Một Khoả Tinh Cầu Zombie

Chương 27. Ngươi trông có vẻ có chút thực lực, là tàn dư nào của Vô Cực tông?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tu sĩ trẻ tuổi kia, lưng đeo song kiếm, luôn mỉm cười.

Trong hàng đệ tử Luyện Khí kỳ của Thần Cương tông, chỉ có một người có điệu bộ như vậy.

Đó là Âu Dương Hạo, đệ tử thứ tư nội môn Thần Cương tông!

Vào tông năm năm, cảnh giới của hắn đã thẳng tiến như mây xanh, bước vào Luyện Khí tầng tám.

Điều khiến người ta ấn tượng nhất về người này, chính là thái độ của hắn đối với ma tu: nói giết là giết, không chút lưu tình.

Sau sự kiện năm tông diệt ma, trong số mười đệ tử nội môn hàng đầu của Vô Cực tông, có ba người đã chết dưới tay Âu Dương Hạo.

Đến mức các đệ tử còn sót lại của Vô Cực tông đều nói, thà gặp tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn hơn gặp Âu Dương Hạo.

Gặp tu sĩ Trúc Cơ kỳ chính đạo, có lẽ còn có khả năng sống sót.

Nhưng Âu Dương Hạo, chắc chắn sẽ hạ sát thủ!

Đại trưởng lão Thần Cương tông tán dương Âu Dương Hạo không ngớt, thậm chí tuyên bố chỉ cần Âu Dương Hạo Trúc Cơ thành công, hắn sẽ thu Âu Dương Hạo làm đệ tử thân truyền!

Có thể nói, Âu Dương Hạo chính là ngôi sao mới đang dần bay lên trong Thần Cương tông.

Ba tên đệ tử Luyện Khí kỳ xếp trên hắn cũng không dám nói chắc chắn có thể vượt qua hắn.

Gia hỏa này tự mình đến Thái Bình phường.

Hiển nhiên không phải tới mua đồ.

Sở Huyền ngược lại không hề kiêng kị Âu Dương Hạo.

Với thực lực của hắn hiện nay, chém giết Âu Dương Hạo cũng không khó khăn.

Hắn lo lắng liệu sau lưng Âu Dương Hạo có còn người khác đi theo hay không.

Nếu có tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Thần Cương tông ẩn nấp phía sau, vậy thì phiền toái.

Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Huyền quyết định án binh bất động, tùy cơ ứng biến.

Lạch cạch, lạch cạch.

Âu Dương Hạo nhắm thẳng đến quán trà.

Một tu sĩ vừa bước ra khỏi quán trà, nhìn thấy Âu Dương Hạo, nhận ra hắn, lập tức kinh ngạc thốt lên: "Âu Dương Hạo?!"

Âu Dương Hạo nhướn mày, nhìn về phía người này, mỉm cười nói: "Ngươi có biết mình đã gây họa lớn không?"

Tên tán tu kia sững sờ.

Chưa kịp đợi hắn nói gì, Âu Dương Hạo đã đột nhiên rút kiếm.

Kiếm quang sắc bén chợt lóe lên.

Hai chân của người này liền bị chém đứt ngang gối.

"Ta không biết ngươi có liên quan đến ma tu hay không, tạm tha cho ngươi một mạng, chờ lát nữa sẽ thẩm vấn."

Âu Dương Hạo mặc kệ tu sĩ đang rên rỉ trên đất, tăng nhanh bước chân xông vào quán trà.

Trần Qua và Ngụy Hoa luôn chờ đợi Trương Thành đến, vì thế vẫn luôn cảnh giác cao độ, thần kinh căng như dây đàn.

Âm thanh từ cửa quán trà tự nhiên cũng truyền đến tai bọn họ.

"Âu Dương Hạo!"

Hai người liếc nhau, cực kỳ hoảng sợ.

Lập tức đứng dậy, nhảy xuống từ cửa sổ bên cạnh.

Sở Huyền vẫn ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích, tiếp tục uống trà.

Chỉ trong vài hơi thở, Âu Dương Hạo đã đi tới lầu hai quán trà.

Ánh mắt hắn tuần tra trên người từng tu sĩ.

"Nhìn cái gì vậy?"

Một tu sĩ bị nhìn đến cực kỳ khó chịu, lập tức khẽ quát một tiếng.

Âu Dương Hạo không nói tiếng nào, trực tiếp rút kiếm.

Chỉ thấy kiếm quang chợt lóe.

Cánh tay phải của tu sĩ này liền bị chém đứt.

Giữa tiếng hét thảm đầy khó tin của đối phương, Âu Dương Hạo mới thản nhiên mở miệng: "Thần Cương tông Âu Dương Hạo, truy sát tàn dư Vô Cực tông."

"Vừa rồi có người rời đi phải không?"

Hắn rút kiếm chỉ vào vai còn lại của người này.

Dường như đang nói, nếu không trả lời, hắn sẽ tháo nốt cánh tay còn lại của ngươi.

Tu sĩ xui xẻo kia vội vàng hoảng sợ kêu lên: "Có! Có hai người nhảy ra khỏi cửa sổ! Chạy về phía nam!"

Âu Dương Hạo nhíu mày, lập tức xông tới bên cửa sổ.

Quả nhiên, hắn vừa kịp trông thấy hai thân ảnh đang điều khiển phi hành pháp khí, chuẩn bị chạy trốn.

Âu Dương Hạo lập tức ném ra một thanh phi kiếm, ngồi trên đó, truy sát theo.

Đám tu sĩ trong quán trà đều chưa hoàn hồn.

Đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao, không ngừng thắc mắc Âu Dương Hạo rốt cuộc là ai mà lại ngông cuồng đến vậy.

Khi biết thân phận của Âu Dương Hạo, các tu sĩ lại đồng loạt hít một hơi khí lạnh, im bặt không nói.

Đây chính là thiên tài đệ tử Luyện Khí kỳ của Thần Cương tông.

Lại còn được Đại trưởng lão Thần Cương tông coi trọng, gần như đã định là đệ tử thân truyền.

Có thân phận như vậy, ai dám trêu chọc?

Tu sĩ bị chém đứt một tay kia càng cố nén đau đớn, tranh thủ cầm máu cho mình.

Cái này đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.

Sở Huyền ngồi tại chỗ chờ đợi, luôn không thấy bóng dáng thứ hai truy sát theo.

Hắn vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.

"Xem ra chỉ có Âu Dương Hạo một mình."

"Đây là một miếng mồi béo bở..."

Sở Huyền chỉ suy tư chốc lát, liền điều khiển phi kiếm, âm thầm bám theo.

Giữa không trung.

Ba luồng lưu quang rượt đuổi nhau.

Phi hành pháp khí của Trần Qua và Ngụy Hoa chỉ là trung phẩm.

Thế nhưng Âu Dương Hạo thân là thiên tài đệ tử Luyện Khí kỳ của Thần Cương tông, lại được Đại trưởng lão coi trọng, pháp khí của hắn tự nhiên phi phàm.

Phi hành pháp khí của hắn là thượng phẩm.

Phi hành pháp khí có sự chênh lệch lớn như vậy.

Trần Qua và Ngụy Hoa tự nhiên rất nhanh liền bị Âu Dương Hạo đuổi kịp.

"Tàn dư Vô Cực tông, chịu chết đi!"

Trên mặt Âu Dương Hạo vẫn là nụ cười ấm áp, nhưng ngữ khí lại cực kỳ nguy hiểm.

Hắn hai ngón hợp lại, liên tục đâm về phía trước.

Sưu sưu sưu.

Mấy luồng kiếm khí nhỏ liền bắn ra.

Đây là pháp thuật trung phẩm Luyện Khí kỳ nổi tiếng của Thần Cương tông, tên là "Linh Kiếm Chỉ".

Ưu điểm là tiêu hao ít linh lực, công kích khoảng cách xa, tốc độ nhanh.

Khuyết điểm là uy lực bình thường.

Nhưng khi truy kích, sử dụng pháp thuật này chắc chắn là phù hợp nhất.

Trong khoảnh khắc, Linh Kiếm Chỉ đã như mưa trút xuống.

Đồng tử hai người co rút, cố gắng tránh né.

Nhưng vẫn chỉ có thể né tránh một phần.

Không gian né tránh của bọn họ dần thu hẹp, rất nhanh đã không thể né tránh được nữa.

Cuối cùng đành phải ngưng tụ một tấm lá chắn âm khí u ám nhỏ sau lưng.

Đây là Huyền Minh Thuẫn, một trong những pháp thuật phòng ngự mà đệ tử Luyện Khí kỳ của Vô Cực tông phải học.

Thế nhưng, bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là Luyện Khí tầng bốn, làm sao có thể so sánh với Âu Dương Hạo Luyện Khí tầng tám.

Huyền Minh Thuẫn chỉ ngăn cản được hai luồng Linh Kiếm Chỉ, liền đột nhiên vỡ nát.

Những luồng Linh Kiếm Chỉ còn lại, không chút nương tay đánh vào người hai người, đánh bay phi hành pháp khí của họ.

Hai người phun ra một ngụm máu tươi, phi hành pháp khí cũng vỡ thành hai đoạn, không khỏi rơi xuống đất.

Âu Dương Hạo lập tức truy kích theo.

Một lát sau, trên khoảng đất trống trong rừng.

Âu Dương Hạo nhìn xem Trần Qua và Ngụy Hoa sắc mặt trắng bệch, lộ ra nụ cười.

Hắn trực tiếp ném cái túi máu trong tay tới.

Một cái đầu lâu lăn ra khỏi túi.

Chính là Trương Thành chết không nhắm mắt.

"Ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, gặp phải tiểu tử này, hắn đúng là cứng miệng không chịu nói."

"Ta chặt đứt tứ chi của hắn, ném vào tổ kiến, mặc cho hàng vạn con kiến cắn xé, như vậy hắn mới chịu mở miệng."

Âu Dương Hạo thản nhiên nói.

Trần Qua và Ngụy Hoa nhìn thấy cái chết thê thảm của Trương Thành, nội tâm vô cùng tuyệt vọng.

"Hai ngươi, thật yếu."

"Ngay cả một chiêu Linh Kiếm Chỉ của ta cũng không đỡ nổi."

"Bắt các ngươi về tông môn, cũng không đổi được bao nhiêu cống hiến."

"Thà giết đi còn hơn."

Âu Dương Hạo mỉm cười rút ra song kiếm sau lưng.

Lúc này, bỗng nhiên có một luồng kình phong đánh tới.

Sắc mặt Âu Dương Hạo khẽ biến, bỗng nhiên rút kiếm chém về phía sau lưng.

Đương!

Một hòn đá bị hắn đột nhiên chém bay.

Kẻ đang đi về phía hắn là một tu sĩ mặt trắng như ngọc.

Chỉ có điều, ngũ quan không hề mềm mại, toát ra khí chất sắc bén.

Sự xuất hiện của tu sĩ mặt trắng khiến Trần Qua và Ngụy Hoa không khỏi sững sờ.

Lại có người đến cứu bọn họ sao?

"Ngươi trông có vẻ có chút thực lực, là tàn dư nào của Vô Cực tông?"

Âu Dương Hạo đánh giá Sở Huyền vài lần, bỗng nhiên hỏi.

Hắn cảm nhận được một chút uy hiếp từ tu sĩ mặt trắng này.

Điều đó cho thấy thực lực đối phương chắc chắn phi phàm.