Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tần Mạn Mạn không lay chuyển được cậu, bực mình ôm lấy vai cậu, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Cô cũng muốn ôm.
Nhưng ngại không nói ra.
Trong phòng đàn dưới ánh chiều tà, hai người ôm nhau thật chặt, xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc.
"Cộc cộc!" Có tiếng gõ cửa.
Ở Trung Quốc, gõ cửa rất quan trọng.
Gõ một tiếng là thăm dò, người gõ cửa là người lạ.
Gõ hai tiếng là chờ đợi đối phương trả lời, người gõ cửa là người quen.
Gõ ba tiếng là hỏi, "Có ai không?".
...
Những quy tắc này có được từ lời dạy của bố mẹ, có được từ giờ học lễ nghi ở trường.
Ngoài cửa có hai tiếng.
Tần Mạn Mạn vội vàng bò dậy, nhanh chóng chỉnh lại quần áo.
Khanh Vân cũng vội vàng đứng dậy, giúp cô chải tóc.
"Mở nơ giúp em!" Tần Mạn Mạn vừa cài lại áo ngực vừa nói.
Nơ vừa được mở, mái tóc đen dài xõa xuống che đi chiếc cổ trắng ngần.
Rõ ràng bây giờ không kịp dùng kem che khuyết điểm, chỉ có thể xõa tóc thôi.
"Che được chưa?"
Tần Mạn Mạn tuy không đến mức khóc nhưng vẫn lo lắng.
Không lẽ là giáo viên?
Nếu bị bắt thì xấu hổ chết mất.
Khanh Vân nhìn trái ngó phải: "Ổn thôi, em đừng động đậy."
Vừa rồi mải mê nên cậu không để ý.
Tần Mạn Mạn liếc cậu, tức giận véo cậu một cái: "Mau đi mở cửa đi."
Cậu cười khổ nói nhỏ: "Anh thế này thì mở thế nào được?"
...
Nếu bé hơn thì cậu đã cúi được rồi.
Nhưng kích cỡ thế này thì chịu.
Tần Mạn Mạn trừng mắt: "Ngồi ngay ngắn ở bàn, tự che đi."
Cô lặng lẽ đi đến cửa, nhìn ra ngoài qua ánh phản chiếu trên cửa sổ.
Dù sao đây từng là văn phòng, để thoáng khí, cửa sổ phía trên có thể lật ra được.
Trong ánh phản chiếu thấy lờ mờ hai bím tóc đuôi ngựa.
Tần Mạn Mạn thở phào rồi bĩu môi.
Chán thật.
Sao lại mắc câu nhanh thế?
Ít ra cũng phải suy nghĩ một đêm chứ!
Cứ như bị ngốc ấy!
Rốt cuộc ai mới là người đang yêu vậy?
Bắt nạt Đường Thiến Ảnh ngực to não bé, cô thấy thắng cũng không vẻ vang gì.
Rồi cô lườm người đang ngồi trước bàn học.
Còn ôn tập gì nữa?
...
Sau này em còn bận chặt hết hoa đào của anh.
Ơ?
Kỳ lạ!
Mình là nữ đế, không phải nên tự xưng trẫm sao?
Tần Mạn Mạn lắc đầu rồi vén tóc ra sau tai, mới mở cửa.
Đường Thiến Ảnh cười tươi rói: "Tớ không làm phiền hai người chứ?"
Cửa phòng đàn chỉ mở hé, Tần Mạn Mạn đứng chắn ở cửa, tay che cổ, lo lắng nói: "Không... không có..."
Cô dừng lại rồi cười: "Đương nhiên không phiền, nhưng bây giờ là giờ tớ luyện đàn, Thiến Ảnh có chuyện gì sao?"
Nghe vậy, Đường Thiến Ảnh cười thầm trong bụng.
Tần Mạn Mạn đang lừa ai thế?
Tôi đợi ở ngoài nửa tiếng mà không nghe thấy tiếng đàn nào!
Ai biết hai người làm gì trong đó!
Vân Tử à Vân Tử, đây là hồ ly tinh ngàn năm chuyên hút tủy đấy!
Đừng để ả mê hoặc!
Cô cắn môi, lớn tiếng nói: "Chỉ là tớ có bài Toán không làm được, muốn hỏi Vân Tử thôi.
...
Không phải hết giờ sinh hoạt câu lạc bộ rồi sao? Tớ còn phải luyện đàn à?"
Tần Mạn Mạn cười thầm.
Hỏi bài tập?
Mắc câu rồi.
Cứ ngoan ngoãn theo tôi và anh ấy lên đại học có phải tốt không?
Lúc này Tần Mạn Mạn đã chắc chắn, dù thua thì Vân tử cũng đủ sức vào Thanh Bắc.
Còn Đường Thiến Ảnh, chỉ cần cố gắng mấy chục ngày cuối thì có thể vào được Nhân Đại.
Cô quay sang nhìn Khanh Vân, dù có chút chua xót nhưng vẫn mỉm cười.
Anh à, em sẽ làm tất cả vì anh.
Dù thắng hay bại thì anh cũng không còn cô đơn nữa.
Nghe Đường Thiến Ảnh nói, Khanh Vân cũng thở phào: "Ảnh à, vào đi."
Khi quay sang nhìn Đường Thiến Ảnh, Tần Mạn Mạn lạnh mặt, không tình nguyện mở cửa.
Lúc Đường Thiến Ảnh bước vào, cô ghé sát tai Tần Mạn Mạn, nhỏ giọng nói: "Tần Mạn Mạn, chiến tranh bắt đầu rồi."
Tần Mạn Mạn hừ thầm trong lòng, đúng là xem truyện tranh nhiều quá rồi, mắc bệnh ảo tưởng!
...
Lúc đóng cửa, cô hất mái tóc dài, đảm bảo Đường Thiến Ảnh thấy rõ vết hôn trên cổ mình.
Đường Thiến Ảnh nhíu mày rồi lại giãn ra, nở nụ cười tươi rói quen thuộc rồi đi về phía bàn học.
Không tức! Không tức!
Vân Tử là con nhà nông, quá đơn thuần!
Bị ả hồ ly tinh này mê hoặc rồi!
Đường Thiến Ảnh đi tới vỗ vai cậu: "Sao vậy? Có bạn gái rồi thì không cần chị nữa à? Tìm em giảng bài mà khó khăn thế hả!"
Nói rồi cô kéo ghế ngồi sát cậu.
Khanh Vân liếc cô: "Em cảnh cáo chị đấy, nam không xoa đầu, nữ không xoa eo."
Tần Mạn Mạn đang đứng sau lưng hai người, thấy vậy thì lườm cậu.
Anh còn biết là không được xoa eo phụ nữ cơ đấy!
Eo em sắp bị anh sờ rách da rồi!
Rồi khóe miệng cô cong lên.
Coi như anh có giới hạn.
Đường Thiến Ảnh đưa bài tập cho cậu: "Bài này nè."
"Bài này... Đây chẳng phải bài tập trong bộ đề 38, đề thi thử năm 2002 của tỉnh X sao? Ảnh à, chị không hiểu đáp án à?"
...
Khanh Vân cầm tờ đề lên xem, rất nghi hoặc.
Đường Thiến Ảnh bĩu môi: "Đáp án chỉ ghi mỗi chữ 'lược'."
Khanh Vân và Tần Mạn Mạn bật cười.
"Cười cái gì mà cười! Mau giảng cho tôi!"
Đường Thiến Ảnh xấu hổ vỗ bàn.
Đề gì mà khó thế!
Đáp án lại ghi mỗi chữ "lược"...
Đúng là muốn trêu ngươi mà!
Hơn nữa, tên này còn cười cô với con hồ ly tinh kia!
Thấy Đường Thiến Ảnh sắp nổi giận, Khanh Vân vội hỏi: "Chị không tính được bảng phân bố à? Hay không tìm được giá trị nhỏ nhất?"