Trùng Nhiên 2003

Chương 91. Cô ta lại dám lừa chúng ta!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Người là con của nông dân, lúc đi học đã cùng các bác lắp ráp radio đem đi bán, khi đi dạy học thì nuôi chim cút trên ban công, năm con sinh ra thì mở một cửa hàng bán buôn trứng cút ở cầu Thanh Thạch..."

...

Tần Mạn Mạn vừa nói vừa đảo mắt, cô khoanh chân ngồi trên sofa, cười tủm tỉm hỏi: "Bố, thế nào, con chọn bạn trai không tệ chứ?"

Tần Thiên Xuyên liếc xéo cô một cái, còn chưa kịp nói gì, Trần Uyển đã vỗ một cái vào lưng Tần Mạn Mạn, vẻ mặt giận dỗi:

"Ngồi cho ngay ngắn vào! Cái tư thế gì thế kia! Cứ như gái quê ấy!"

Tần Mạn Mạn lại ngẩng đầu lên: "Mẹ à, bố con là con của nông dân, vậy con chính là cháu gái của nông dân, con... Con sẽ gả cho con trai của nông dân, tư thế này mới là của con."

Trần Uyển nhấc chiếc quạt của Tần Thiên Xuyên trên bàn lên chuẩn bị đánh cho cô hai cái, lại bị Tần Thiên Xuyên ngăn lại.

"Được rồi được rồi."

Ông quay sang trừng mắt nhìn Tần Mạn Mạn đang cười hì hì: "Bố mẹ còn chưa nói phản đối, con đừng có ở đó mà làm trò trước mặt mẹ con nữa."

Nói xong, ông bỗng lắc đầu, cười khổ: "Mấy cái tâm tư nhỏ nhặt của con, bố hiểu cả! Ngày mai trước khi kiểm tra sức khỏe, bố sẽ giải thích rõ ràng cho thằng bé, được chưa?"

Tần Mạn Mạn vội ôm lấy cánh tay ông, bắt đầu giở trò làm nũng: "Cảm ơn bố ~ bố là nhất."

Thừa lúc Tần Thiên Xuyên vui vẻ đi lấy dâu tây định đút cho con gái cưng, cô lại nháy mắt với mẹ.

Trần Uyển cũng đáp lại bằng một ánh mắt đắc ý: "Còn không ngồi ngay ngắn vào?"

Ánh mắt của hai mẹ con không hề kiêng dè, khiến Tần Thiên Xuyên dở khóc dở cười.

Tần Mạn Mạn trút được gánh nặng trong lòng, tâm trạng cũng vô cùng tốt, đôi bàn chân nhỏ nhắn xoa qua xoa lại trên bụng mềm mại của Vân Đóa.

"Thẳng thắn mà nói, nó có kiến thức như vậy, quả thật hơn hẳn bố lúc đó."

Nói xong, Tần Thiên Xuyên cầm lấy miếng lê đã gọt sẵn, dùng dĩa xiên một miếng rồi bỏ vào miệng.

...

"Còn gì nữa không? Nhân lúc bố con đang vui vẻ thì nói hết đi. Chắc không phải con chỉ đến khoe khoang thằng nhóc Vân Tử của con đấy chứ?"

Trần Uyển lấy kim đan và cuộn len từ phía sau ra, bắt đầu đan áo.

Tần Mạn Mạn nghe vậy, vội vàng nuốt mấy miếng dâu tây rồi bắt đầu kể lể.

Tần Thiên Xuyên nhắm mắt, vừa nghe vừa tựa lưng vào ghế sofa.

Một lúc lâu sau, ông mở mắt ra: "Mô hình này, về mặt logic là một vòng khép kín, có thể thực hiện được."

Tần Mạn Mạn cười híp mắt ôm gối, "Bố à, bố đoán xem nó có thể kiếm được bao nhiêu?"

Tần Thiên Xuyên nhẩm tính trong đầu, "Chắc tầm 300-500 ngàn tệ, nhiều hơn nữa thì đám bạn học của con không đủ sức làm."

Tần Mạn Mạn trợn tròn mắt, "Bố à, không khoa trương vậy chứ! Hai ngày, vốn 100 ngàn tệ mà kiếm được 300 ngàn tệ á?"

Tần Thiên Xuyên xoay người, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, không nói gì.

Tần Mạn Mạn có chút hoảng hốt trước ánh mắt đó, vội vàng nói: "Bố à, con thề là con không hề giở trò gì đâu."

Tần Thiên Xuyên thở dài, lắc đầu: "Bố thấy có lẽ bố đã thất bại trong việc dạy dỗ con rồi!"

Tần Mạn Mạn ngớ người.

Ý gì đây?

Sao cô lại cảm thấy lời này có ẩn ý gì đó?

Cô quay đầu nhìn mẹ mình.

...

Trần Uyển cất cuộn len đi, bưng cốc nước, vẻ mặt nghiêm túc, không biết đang nghĩ gì, cũng không nói gì.

"Bố? Mẹ? Hai người sao vậy?" Tần Mạn Mạn dè dặt hỏi.

Tần Thiên Xuyên xua tay, ngăn Trần Uyển nói.

Ông nhìn cô con gái mình thật sâu, rồi châm một điếu thuốc: "Bố thấy con kém nó ở khoản kinh doanh thật, con không hiểu cái... mô hình của thằng nhóc đó!"

Tần Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm.

Cô còn tưởng là chuyện gì khác, vừa nãy trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

Kém thì kém thôi.

Cô tự biết mình thế nào mà.

Tuy rằng từ nhỏ đã được Tần Thiên Xuyên mang theo bên cạnh để bồi dưỡng, nhưng cô phải thừa nhận rằng khứu giác kinh doanh và nhận thức của cô kém xa bố cô.

Đó là thiên phú.

Còn cô thì không có.

Cô từng nghĩ, nếu một ngày nào đó cô buộc phải ngồi vào cái vị trí đó, cách tốt nhất là trọng dụng người tài, đi theo con đường của bố cô, tuyệt đối đừng bốc đồng tự mình gây dựng cái gì.

Một đám phú nhị đại xung quanh đã dùng hành động thực tế chứng minh rằng càng cố gắng thì công ty càng chết nhanh.

Ngược lại, những người nằm im hưởng lộc lại thuận lợi chuyển giao và vận hành một cách ổn định.

"Con không hiểu đâu, cái mô hình của nó, cốt lõi nằm ở phần đuôi, chính là ứng dụng của 《Lý thuyết Đuôi Dài》 mà bố đã bảo con đọc dạo gần đây..."

...

Lời của Tần Thiên Xuyên khiến Tần Mạn Mạn bừng tỉnh ngộ, rồi cô chu môi, lay cánh tay ông, cười làm nũng:

"Hay là bố trực tiếp dạy anh ấy đi? Con thật sự không hứng thú với mấy thứ này của bố."

"Con!"

Tần Thiên Xuyên còn chưa kịp nói gì thì Trần Uyển đã nổi đóa.

Tần Mạn Mạn vội trốn sau lưng bố, lè lưỡi.

Tần Thiên Xuyên im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn cô: "Cũng không phải là không được."

Tần Mạn Mạn còn chưa kịp vui mừng thì Trần Uyển đã xù lông lên: "Hai bố con điên rồi! Đây là sản nghiệp của nhà họ Tần!"

Tần Thiên Xuyên cười, nhẹ nhàng vuốt lưng vợ: "Anh có lý do của bố, lát nữa anh sẽ nói cho em nghe."

Trần Uyển tức đến phát điên, có cái kiểu gì vậy chứ!