Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vừa lấy hành lý ra, Quách Soái đã thần bí tiến đến đưa cho hai người một chiếc thẻ phòng.
"Thẻ phòng khách sạn Sheraton đối diện đường."
Nói xong còn nháy mắt với Trần Phàm.
"Đời sống sinh viên có hạn, tôi chỉ mua được một thẻ. Đành ủy khuất hai người vậy."
Bạn tốt là đây.
Trần Phàm "vẻ mặt khó xử" thở dài một tiếng.
"Quách Tử mày khách khí quá rồi. Haizz, bảo tao nói gì bây giờ."
"Tao đành miễn cưỡng nhận vậy."
Tô Nhược Sơ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn hai người diễn trò.
Dù biết rõ đây là chiêu trò của Trần Phàm, nhưng Tô Nhược Sơ không hề tức giận hay phản bác ngay tại chỗ.
Là bạn gái, cô biết cách giữ thể diện cho bạn trai trước mặt người ngoài.
"À phải rồi, bạn gái mày đâu?" Trần Phàm chợt nhớ ra hỏi.
Quách Soái cười hì hì, thò tay móc thêm một chiếc thẻ phòng từ trong túi.
"Bọn này chuẩn bị cả rồi. Tối nay đám bạn học của Linh Linh muốn đi ăn tối, hai người có muốn đi cùng không?"
"Tối còn có thể tiện đường đi hát hò nữa."
Trần Phàm liếc nhìn Tô Nhược Sơ.
"Thôi đi. Bọn này không đi làm kỳ đà cản mũi đâu."
Quách Soái lập tức lộ ra vẻ mặt tâm ý tương thông.
"Hiểu, hiểu mà, tối nay hai người còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Hắc hắc, không làm phiền hai người nữa."
Nói xong còn lén lút thì thầm với Trần Phàm: "Nhớ chuẩn bị biện pháp bảo vệ đó."
Tô Nhược Sơ đỏ mặt kéo hành lý đi.
Trần Phàm liền đạp cho Quách Soái một phát.
"Cút mẹ mày đi. Ông đây còn cần mày dạy à."
"Chẳng qua tao sợ mày không biết gì thôi."
"Mày lo cho bản thân mày trước đi."
Quách Soái lập tức vỗ ngực: "Yên tâm. Tối nay anh đây nhất định hạ gục."
Nói xong Quách Soái vẫy vẫy tay rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo bạn gái.
Trần Phàm kéo hành lý cùng Tô Nhược Sơ đến khách sạn Sheraton đối diện.
"Quách Tử được đấy, lại còn đặt cho mình khách sạn xịn thế này."
Bỏ hành lý vào phòng, Trần Phàm thoải mái ngả người lên giường Simmons.
"Phù, thoải mái thật đấy."
Tô Nhược Sơ có chút ngượng ngùng đứng sang một bên.
"Anh... Anh đi gọi thêm một phòng đi."
"Hả? Em nói gì cơ?"
"Em bảo anh đi gọi thêm một phòng nữa."
"Cái gì? Lạ nhỉ, sao tai anh lại điếc rồi?"
Trần Phàm giả điếc làm ngơ, Tô Nhược Sơ tức giận dậm chân, xoay người định tự xuống lầu mở phòng.
Trần Phàm vội vàng bật dậy kéo lấy cô.
"Làm gì thế, hai người ở chung một phòng không được à?"
Tô Nhược Sơ đỏ mặt lắc đầu.
"Không được."
Trần Phàm làm bộ đáng thương: "Nhưng mà phòng ở đây đắt quá, anh không có tiền..."
Tô Nhược Sơ trực tiếp móc ra một tấm thẻ.
"Em có tiền."
Trần Phàm: "..."
Đến lý do cuối cùng cũng không xong, Trần Phàm đành phải mặt mày ủ rũ ra khỏi phòng xuống lầu mở thêm một phòng ngay cạnh.
Mở phòng xong trở về thấy bộ dạng ỉu xìu của anh, Tô Nhược Sơ chủ động đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Phàm.
"Anh... Giận dỗi à?"
Trần Phàm không nói gì.
"Làm sao thế, chẳng lẽ giận thật đấy à?"
Thấy Trần Phàm vẫn im lặng, Tô Nhược Sơ đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Trần Phàm một cái.
Trần Phàm ngẩng phắt đầu, vẻ mặt không thể tin nổi.
Tô Nhược Sơ đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Cái này coi như bồi thường cho anh, được chứ?"
Trần Phàm gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Được thì được, nhưng có thể hôn anh một cái ở đây không?"
Nói xong, anh chỉ vào môi mình.
"Nằm mơ."
Tô Nhược Sơ quay mặt đi: "Em đói rồi."
"Bà xã đói rồi à? Đi, đi ăn cơm!"
Trần Phàm bật dậy, kéo Tô Nhược Sơ định ra cửa.
Khóe miệng Tô Nhược Sơ hơi cong lên, cô đã nắm được cách trị Trần Phàm.
Gã này đôi khi cứ như trẻ con, phải dỗ dành mới được.
Xuống lầu, Tô Nhược Sơ nhỏ giọng nói: "Chúng ta đừng ăn tối ở khách sạn, ra ngoài ăn đi."
Trần Phàm ngớ ra: "Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, nếm thử đồ ăn ở đây xem sao."
Tô Nhược Sơ bĩu môi: "Cũng được thôi. Ăn xong rồi về phòng nghỉ ngơi."
"Nếu ra ngoài ăn, biết đâu lại tiện thể đi dạo được..."
Trần Phàm quả quyết kéo Tô Nhược Sơ về phía cửa đại sảnh.
"Đi. Ra ngoài ăn, tối nay dù ngoài kia có mưa dao cũng phải ra ngoài ăn."
Tô Nhược Sơ khẽ nhếch môi, nhanh chóng đuổi theo.
Hai người không đến nhà hàng sang trọng mà tìm một quán ăn nhỏ ven đường chuyên sườn.
Gọi một nồi sườn và vài món ăn kèm, Trần Phàm cười mang đến hai chai bia.
"Uống chút nhé?"
Tô Nhược Sơ ngập ngừng một chút rồi khẽ gật đầu.
"Rót cho em một ly đi."
Trần Phàm cười hì hì rót cho cô một ly.
Sườn được bưng lên, nóng hổi, Tô Nhược Sơ ngồi đối diện trở nên mờ ảo, tựa như tiên tử.
Trần Phàm ăn sườn thì ngấu nghiến, còn Tô Nhược Sơ lại là khuê các thục nữ điển hình.
Gắp một miếng sườn, dùng tay xé một ít, từ tốn thưởng thức.
Trong phòng ấm ngày đông, có giai nhân bầu bạn.
Dù là gặm xương, Trần Phàm cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ngẩng đầu vừa vặn chạm mắt Tô Nhược Sơ, Trần Phàm mỉm cười.
"Hồng ny tiểu hỏa lô, lục nghĩ tân bồi tửu."
(Hoả lò bằng đất đỏ nung hâm rồi, rượu lục nghị nấu vừa xong.)
Tô Nhược Sơ tâm lĩnh thần hội, khẽ lẩm bẩm.
"Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi phủ?"
(Chiều nay mưa tuyết muốn rơi, mời ông uống một chén chơi chẳng là)
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, Trần Phàm chủ động nâng ly.
"Mỹ nữ, nể mặt uống một ly nhé?"
Tô Nhược Sơ mỉm cười nâng ly rượu chạm nhẹ.
Một chén rượu vào bụng, cả hai đều cảm thấy ấm áp trong lòng.
Họ thích cái cảm giác này.
Với người mình yêu, không cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt, một cử chỉ cũng đủ để hiểu thấu tâm tư.
Cái cảm giác tâm hồn hòa hợp đến lạ kỳ.
Thật dễ chịu.
Cuối cùng thì cả hai cũng không ăn hết một nồi xương hầm lớn, Tô Nhược Sơ có chút tiếc nuối.
Trần Phàm cười an ủi: "Hết cách rồi, ngày mai chúng ta phải về, chẳng lẽ lại xách cả một túi xương đi đường dài sao?"
Tô Nhược Sơ cười: "Để em đi thanh toán."
"Đừng, đừng, đừng, có ai đời hẹn hò lại để con gái trả tiền."
Tô Nhược Sơ bĩu môi: "Đúng là gia trưởng."
Trần Phàm cười: "Không phải gia trưởng, mà là anh nguyện ý vì em tiêu tiền, nguyện ý làm mọi thứ vì em."
Nghe những lời này, lòng Tô Nhược Sơ ấm áp lạ thường.
Thanh toán xong bước ra khỏi quán nhỏ, Tô Nhược Sơ kinh ngạc kêu lên.
“Wow! Tuyết rơi rồi!"
Cô nàng thích thú giơ hai tay ra, hứng lấy những bông tuyết rơi trên lòng bàn tay.
"Trần Phàm, anh mau nhìn này, đẹp quá đi."
Tô Nhược Sơ ngẩng đầu, hệt như một cô bé con ngây thơ đang muốn khoe món đồ chơi của mình, mặt mày hớn hở nhìn Trần Phàm.
Hàng mi dài khẽ chớp động.
Khoảnh khắc ấy, Trần Phàm có chút si mê.
Tô Nhược Sơ dường như cũng nhận ra điều gì đó, ánh mắt né tránh, vô thức muốn lùi lại.
Nhưng Trần Phàm nhanh hơn một bước, trực tiếp tiến lên ôm chặt Tô Nhược Sơ vào lòng.
"Anh... Ưm..."
Tô Nhược Sơ trợn tròn mắt, đưa tay ra sức vỗ vào vai Trần Phàm.
Nhưng mặt ai đó quá dày, vờ như không cảm thấy gì.
Tô Nhược Sơ vỗ vài cái, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, toàn thân mềm nhũn dựa vào lòng Trần Phàm, gò má ửng hồng, ánh mắt có chút mơ màng và xấu hổ.
Nụ hôn này đặc biệt dài.
Dưới trời tuyết bay lất phất, xung quanh không một bóng người.
Cứ như thể cả đất trời này chỉ có hai người họ.
Bàn tay Trần Phàm từ từ vuốt ve trên người Tô Nhược Sơ.
Đang chuẩn bị tiến xa hơn một bước nữa.
Thì một cuộc điện thoại không đúng lúc vang lên, cắt ngang cả hai.
Tô Nhược Sơ giật mình run rẩy, bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, vội vàng đẩy Trần Phàm ra, mặt đỏ bừng lùi lại một bước.
Trần Phàm cười gượng, lấy điện thoại ra xem.
Là Quách Soái gọi đến.
Trần Phàm hận thấu xương.
Thằng nhãi này không gọi sớm không gọi muộn, lại cứ lúc này gọi điện thoại.
Trong lòng thầm chửi rủa cả nhà Quách Soái.
"Alo, Quách Tử, mày có biết mày phá hỏng chuyện tốt của tao không..."
"Alo, là Trần Phàm đấy ạ?"
Trần Phàm ngẩn người.
"Cậu là Lưu Linh Linh?"
"Trần Phàm, cậu mau đến giúp tớ với, Quách Soái đánh nhau với người ta rồi..."
Nghe vậy, Trần Phàm như bị sét đánh ngang tai, lạnh từ đầu đến chân.
Xong rồi…