Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau khi dạo xong trung tâm thương mại, Tô Nhược Sơ không mua gì cho mình, ngược lại mua cho Trần Phàm một chiếc khăn quàng cổ.

Lý Na để ý một chiếc váy, Quách Soái muốn trả tiền mua tặng cô, nhưng bị Lý Na từ chối.

Bốn người mỗi người gọi một cốc trà sữa trong quán ở trung tâm thương mại, rồi ngồi tán gẫu hơn một tiếng đồng hồ.

Ra khỏi khu mua sắm dưới lòng đất, bốn người lại đi đến rạp chiếu phim.

Vào năm 2000, khái niệm phim chiếu Tết vẫn chưa được nhiều người biết đến, và không phải ai cũng sẵn sàng bỏ tiền ra rạp xem phim.

Khi Trần Phàm và những người khác vào rạp chiếu phim, bên trong không có nhiều khán giả lắm.

Bộ phim là do Tô Nhược Sơ và Lý Na chọn, tên là "Thời Khắc Hạnh Phúc".

Kiếp trước Trần Phàm đã từng xem qua bộ phim này.

Vì nó được đạo diễn Trương Nghệ Mưu thực hiện, để chuẩn bị cho dịp Tết năm nay, Trương Nghệ Mưu còn mời cả Triệu Bản Sơn và Đổng Khiết hợp tác.

Bản thân bộ phim được làm khá tốt, chỉ tiếc là doanh thu phòng vé năm đó không được lý tưởng, cuối cùng chỉ thu về hơn năm triệu tệ.

Ngồi trong rạp chiếu phim, Trần Phàm không mấy hứng thú với bộ phim đang chiếu trên màn ảnh.

Ann đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Sơ.

Tô Nhược Sơ cố gắng rút tay ra, nhưng không thành công, cuối cùng đành mặc kệ Trần Phàm nắm lấy.

Trần Phàm khẽ nghiêng người, nhỏ giọng hỏi.

"Bà xã, em nói với người nhà chưa?"

"Nói gì cơ?"

"Chẳng phải em bảo tối nay không về nhà sao?"

Gương mặt Tô Nhược Sơ ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào Trần Phàm.

"Chưa nói."

Trần Phàm trợn mắt: "Hả? Lát nữa em định bỏ anh lại đây một mình đấy à?"

"Anh cũng có thể về nhà mà. Em có cấm anh đâu."

"Anh nói với người nhà là hôm nay anh không về rồi."

Trần Phàm mếu máo: "Vợ à, em thật nhẫn tâm bỏ rơi anh một mình trên đường thế này sao?"

Tô Nhược Sơ quay mặt đi, cố nén cười.

"Em mặc kệ. Dù sao em muốn về nhà."

Trần Phàm lập tức làm ra vẻ đáng thương.

"Vậy em đi đi, cứ để anh một mình chết cóng trên đường phố băng giá này vậy."

Lúc này, Quách Soái ngồi phía trước đột nhiên quay đầu lại.

"Hai người nói gì đấy? Ai chết cóng cơ?"

Lý Na vỗ cho cậu ta một cái.

"Liên quan gì đến cậu, có thể xem phim nghiêm túc được không? Người ta là vợ chồng son nói chuyện riêng, cậu cũng muốn chen vào à."

Vẻ mặt Quách Soái ấm ức: "Tôi chỉ tò mò thôi mà, hay là chúng ta cũng nói chuyện riêng đi."

"Không hứng thú."

Trần Phàm và Tô Nhược Sơ nhìn nhau, phì cười.

Xem phim xong, bốn người từ rạp chiếu phim đi ra.

“Ồ, tuyết rơi rồi."

Lý Na hưng phấn chạy ra ngoài, dang hai tay đón bông tuyết.

Tô Nhược Sơ cũng ngẩng đầu, mặt đầy vẻ thích thú.

Trần Phàm đứng bên cạnh cười hì hì nhìn cảnh này.

Quách Soái hưng phấn hỏi: "Các vị, tiếp theo đi đâu đây?"

Lý Na cúi đầu nhìn xuống: "Trời cũng sắp tối rồi, hay là hôm nay đến đây thôi nhé. Tớ phải về nhà đây."

Quách Soái vội nói: "Đừng mà, khó khăn lắm mới tụ tập được, chơi thêm chút nữa đi."

"Không được. Nếu trời tối, mẹ tớ sẽ lo lắng."

Lý Na đã quyết ý muốn về, Quách Soái hết cách, đành phải lùi một bước.

"Hay là tớ đưa cậu về?"

"Không cần đâu. Tớ tự bắt xe về được."

Lý Na nhìn sang Tô Nhược Sơ.

"Hai cậu tính sao? Về nhà không?"

Trần Phàm cười: "Cậu cứ về trước đi. Lát nữa tớ đưa Nhược Sơ về."

"Vậy Nhược Sơ giao cho cậu đó, ngàn vạn lần không được bắt nạt cô ấy đâu đấy."

Nói xong liền ôm Tô Nhược Sơ một cái.

"Nhược Sơ thân yêu, nhất định phải thường xuyên gọi điện cho tớ đó nha."

Lý Na vẫy tay bắt một chiếc taxi, trước khi lên xe còn vẫy tay chào cả ba người.

Quách Soái một mình đứng bên đường, vẻ mặt có chút buồn bã và thương cảm.

Trần Phàm biết, việc Lý Na từ chối Quách Soái đưa về đã làm tổn thương trái tim cậu ta.

Đi tới vỗ vai Quách Soái.

"Được rồi. Có những người vốn dĩ không thuộc về mày."

"Hơn nữa, chẳng phải mày có bạn gái rồi sao?"

Quách Soái cười khổ: "Tao cũng không biết thế nào nữa, sáng nay trước khi đến đây, còn tự nhủ phải giữ một cái đầu lạnh."

"Nhưng khi nhìn thấy cô ấy, tao vẫn không thể giấu nổi sự xao động."

"Tao đối với cô ấy... tao cũng không biết là tiếc nuối hay là thích nữa."

Trần Phàm cười: "Được rồi. Hãy nhìn về phía trước đi. Nghĩ đến Lưu Linh Linh của mày."

Quách Soái thở dài một hơi, đưa tay mạnh mẽ xoa mặt, cười toe toét.

"Mày nói đúng. Có những người nhất định phải buông bỏ thôi."

"Tuyết sắp rơi lớn rồi, hay là chúng ta về thôi?"

Trần Phàm ngượng ngùng liếc nhìn Tô Nhược Sơ, nhỏ giọng nói với Quách Soái.

"Mày về trước đi. Tao đưa cô ấy."

"Tao đi cùng mày, đưa Nhược Sơ xong chúng ta còn có bạn cùng về..."

Trần Phàm trừng mắt: "Bảo mày đi thì đi, lắm lời thế."

Quách Soái ngẩn người, rồi chợt hiểu ra.

"Ồ..."

Tên này nở một nụ cười gian xảo.

"Ghê thật ghê thật, xem ra tao đã làm hỏng chuyện tốt của hai người rồi."

"Vậy thì tao đi trước đây."

Quách Soái nhỏ giọng dặn dò Trần Phàm: "Nhớ kỹ, nhất định phải làm tốt các biện pháp an toàn đấy."

"Cút!"

Trần Phàm đá cho một cái, tên kia lập tức né tránh.

Còn không quên vẫy tay với Tô Nhược Sơ.

"Mợ, cháu đi trước đây ạ."

Nhìn theo Quách Soái bắt một chiếc taxi rời đi, Trần Phàm quay người nhìn về phía Tô Nhược Sơ.

"Chúng ta... đi đâu đây?"

Thấy Tô Nhược Sơ cúi đầu không nói gì, Trần Phàm ngượng ngùng hỏi.

"Tuyết sắp rơi lớn rồi, hay là... chúng ta đến khách sạn trước nhé? Ăn tối ở khách sạn luôn?"

Tô Nhược Sơ đỏ mặt, không dám nhìn thẳng Trần Phàm, khẽ gật đầu.

Trong lòng Trần Phàm vui mừng.

Lập tức tiến lên nắm lấy tay Tô Nhược Sơ, hai người chậm rãi đi dạo trong ngày tuyết lớn, không hề cảm thấy lạnh.

Trần Phàm nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Sơ nhét vào trong túi áo mình.

"À phải rồi, anh có chuyện muốn nói với em."

"Ừm."

"Ngày mai ở lại thêm một ngày nữa, mùng bảy anh định về trường trước."

Tô Nhược Sơ ngẩn người.

"Sớm vậy sao?"

Trần Phàm cười giải thích: "Ở nhà cũng không có việc gì, nên anh về trường trước thôi, với lại anb đã hẹn với mấy thằng bạn cùng phòng rồi."

Tô Nhược Sơ khẽ gật đầu.

"Vậy anh đi một mình cẩn thận nhé."

"Ừm."

Đến trước cửa một khách sạn nhanh, Tô Nhược Sơ ngước mắt nhìn, có chút ngượng ngùng.

Hai người vừa định bước lên bậc thềm thì điện thoại trong túi Tô Nhược Sơ đột nhiên vang lên.

"Là mẹ em."

Lấy điện thoại ra xem số, Tô Nhược Sơ có chút khó xử nhìn Trần Phàm.

"Hay là em không nghe máy nhé?"

Trần Phàm cười: "Nghe đi, nhỡ đâu có chuyện gì."

"E  mà không nghe thì bác ấy lại lo lắng."

Tô Nhược Sơ lúc này mới ấn nút nghe.

"Alo mẹ, vâng... Buổi tụ tập kết thúc lâu rồi ạ."

"Con không uống rượu đâu. Vâng, con đang ở ngoài với bạn."

Biểu cảm của Tô Nhược Sơ đột nhiên có chút kích động.

"Mẹ, chẳng phải tối qua chúng ta đã nói rõ rồi sao?"

"Con không về."

"Sao mẹ cứ như vậy chứ."

"Con không... Tóm lại con không về."

Rầm.

Tô Nhược Sơ cúp điện thoại, sắc mặt không được tốt lắm.

Trần Phàm đứng bên cạnh, lo lắng hỏi.

"Sao vậy?"

Tô Nhược Sơ nhỏ giọng nói: "Mẹ em bảo bên ngoài tuyết rơi lớn lắm, không cho em ở ngoài."

"Còn nói tối nay ba em có hẹn ăn tối, mẹ muốn em đi cùng."

Tô Nhược Sơ có chút không vui.

"Em không đi. Hôm qua mẹ đã hứa với em là tối nay không cần về nhà rồi mà..."

"Không sao. Đừng để ý đến mẹ. Chúng ta vào thôi."

Tô Nhược Sơ nói xong, kéo tay Trần Phàm muốn đi vào khách sạn.

Trần Phàm lại đứng im tại chỗ.

Tô Nhược Sơ ngẩn người, nghi hoặc nhìn lại.

Trần Phàm cười khổ.

"Hay là... thôi vậy."