Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Tôi muốn nói chuyện với anh."

Trần Phàm nghi hoặc nhìn đối phương, gật đầu.

"Chờ một chút."

Nói xong quay người trở lại bên máy tính, gõ chữ trên QQ nói với Tô Nhược Sơ.

"Anh có chút việc, lần sau nói chuyện nhé."

"Ừm, em cũng chuẩn bị nghỉ ngơi rồi."

"Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trần Phàm đi đến phòng khách, Ôn Uyển đã ngồi ở đó.

Trần Phàm cười cười đi đến đối diện ngồi xuống.

"Chuyện gì?"

Ôn Uyển ngập ngừng mở miệng: "Tôi nghĩ đi nghĩ lại, trước đây là tôi quá sơ suất."

"Anh trả tiền thuê cho tôi quá nhiều rồi, hay là... tôi trả lại cho anh một phần nhé?"

Trần Phàm ngẩn người.

Hoàn toàn không ngờ lại là một màn mở đầu như vậy.

"Ý gì?"

Ôn Uyển giải thích: "650 tệ của anb chắc là thuê cả tầng dưới, mà vì tôi ở trên lầu, thường xuyên xuống lầu dùng nhà vệ sinh, tôi thấy việc đó đã ảnh hưởng đến cuộc sống của anh."

"Vậy nên, tôi nghĩ là..."

Trần Phàm lập tức hiểu ra, giơ tay cắt ngang lời đối phương, cười nói.

"Cô nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu."

Ôn Uyển mím môi: "Tôi phát hiện bất kể là buổi sáng hay buổi tối, anh đều cố ý trốn trong thư phòng, đến khi tôi dùng xong nhà vệ sinh mới ra ngoài."

Trần Phàm lắc đầu: "Không có, không có. Thật ra tôi chỉ ở trong thư phòng chơi máy tính thôi, thật không cố ý tránh mặt hay là trốn cô."

Ôn Uyển im lặng hai giây, rồi lại nói.

"Vậy tại sao anh không về phòng ngủ chính nghỉ ngơi, cả ngày trốn trong thư phòng làm gì?"

Trần Phàm cười khổ: "Vì phòng ngủ chính không có máy tính, với lại, tôi cũng không yêu cầu cao về môi trường ngủ."

"Cô thật sự nghĩ nhiều rồi. Tôi thật sự không cố ý tránh mặt đâu."

Dường như nhận ra sự căng thẳng và ngại ngùng của người phụ nữ này.

Trần Phàm lại nói: "Thì là... Thật ra cô không cần cảm thấy ngại, tôi đã đồng ý cái giá thuê này, có nghĩa là tôi chấp nhận điều kiện của cô."

"Hơn nữa trước đó tôi cũng đã nói, phòng khách và nhà vệ sinh là chúng ta dùng chung."

"Thật không cần phải để ý chuyện nhỏ này đâu."

Không đợi Ôn Uyển mở miệng, Trần Phàm đã đứng dậy.

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi vào phòng trước nhé, tôi còn đang chơi game."

Nhìn theo Trần Phàm vào thư phòng, Ôn Uyển ngồi trên sofa, có chút bối rối.

Ban đầu, cô nghĩ Trần Phàm thấy mình khó xử nên mới đồng ý cái giá 650 tệ.

Sau đó, Trần Phàm hào phóng đề nghị dùng chung phòng khách và nhà vệ sinh, Ôn Uyển lại cảm thấy chàng trai này có ý đồ khác.

Nhưng mấy ngày ở chung, ngoại trừ lúc đi vệ sinh, gã kia gần như nhốt mình trong thư phòng cả ngày.

Chẳng lẽ thật sự là mình nghĩ nhiều rồi?

Nghĩ mãi không thông, cô dứt khoát không nghĩ nữa, đứng dậy lên lầu.

Thật lòng mà nói, gặp được một người thuê nhà dễ tính như Trần Phàm, Ôn Uyển rất hài lòng.

Ít nhất dễ sống chung hơn nhiều so với những cô nàng lắm bệnh khác.

Hơn nữa, Trần Phàm cũng giúp cô tránh được không ít những khoảnh khắc ngại ngùng khi cả hai chạm mặt ở nhà.

Sáng hôm sau, Ôn Uyển nhẹ nhàng xuống lầu, rửa mặt xong xuôi.

Cô nghĩ rồi tiện tay dọn dẹp luôn phòng khách.

Cô không muốn Trần Phàm cảm thấy thiệt thòi, nên chỉ có thể cố gắng thay đổi chút ít trong những việc nhỏ nhặt.

Khi Trần Phàm tỉnh dậy thì đã hơn chín giờ sáng.

Điện thoại trên đầu giường không ngừng reo.

Cầm lên xem thì ra là điện thoại của Mã Tiểu Soái.

"Ha ha, hôm nay tao về trường đây. Anh em chuẩn bị nghênh đón tao đi."

Đầu dây bên kia, Mã Tiểu Soái hưng phấn hét lớn, xem ra có chút nóng lòng muốn về rồi.

"Đón cái đầu nhà mày, đừng làm phiền lão tử ngủ."

Trần Phàm trực tiếp cúp điện thoại, tiếp tục vùi đầu ngủ.

Kết quả vài phút sau, điện thoại lại vang lên.

Trần Phàm bực bội nhấc điện thoại lên mắng té tát.

"Đại ca, đại ca, con lạy đại ca, có thể để con nghỉ ngơi một chút không?"

"Ai là đại ca của cậu?"

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói dễ nghe.

Trần Phàm ngẩn người, vội vàng cầm điện thoại lên xem.

Hóa ra là Phương Linh gọi đến.

"Học tỷ, em còn tưởng là mấy thằng súc sinh trong phòng em chứ."

Phương Linh cười nói: "Cậu còn chưa dậy à?"

"Còn nhớ chuyện trước đây đã hứa với chị không?"

Trần Phàm giật mình: "Là hôm nay sao?"

Phương Linh cạn lời: "Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao? Mười hai tháng Giêng."

"Cậu mau đến đây đi, chị đang đợi ở đây."

Trần Phàm nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường.

"Em đến ngay. À phải rồi, đi đâu vậy?"

"Khách sạn Vân Hải. Cậu bắt xe đến ngay cổng, chị đợi ở dưới lầu."

"À phải..." Phương Linh ngập ngừng một chút: "Cậu ăn mặc đẹp trai một chút, tốt nhất là mặc bộ nào đẹp nhất ấy."

"Em..."

"Nhanh lên nha, chị đợi cậu."

Trần Phàm chưa kịp mở miệng, bên kia đã cúp máy.

Trần Phàm một mình nhìn điện thoại với vẻ mặt dở khóc dở cười.

Quần áo đẹp trai nhất?

Thế nào là quần áo đẹp trai nhất chứ?

Chẳng lẽ phải mặc vest à?

Em làm gì có thứ đó.

Xem ra hôm nay không ngủ nướng được rồi.

Ra khỏi giường đánh răng rửa mặt, sau đó lôi từ trong vali ra bộ quần áo mới mặc Tết, cuối cùng khoác thêm một chiếc áo phao, Trần Phàm ra khỏi nhà.

Ở cổng trường bắt một chiếc taxi, thẳng tiến khách sạn Vân Hải.

Khách sạn Vân Hải được xem là khách sạn bốn sao lâu đời nhất ở Vân Hải.

Đúng là xa hoa, cao cấp, phần lớn người bình thường khó mà tiêu nổi.

Trần Phàm xuống xe trước cửa khách sạn, lúc trả tiền, Phương Linh đã từ đại sảnh nghênh ra.

Phương Linh hôm nay thật sự quá xinh đẹp.

Tóc dài búi cao, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, trên chiếc cổ thon dài trắng nõn đeo một chuỗi vòng cổ đá quý lộng lẫy.

Trên người mặc một chiếc váy dạ hội màu tím, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ.

Cả người đứng ở cửa, chẳng khác nào một nàng công chúa xinh đẹp.

Trần Phàm ngây người nhìn.

"Cậu đây là..."

Phương Linh vừa thấy Trần Phàm, liền lộ vẻ bất đắc dĩ.

"Chẳng phải đã bảo cậu ăn mặc đẹp hơn một chút sao?"

Trần Phàm cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình.

"Đây là quần áo mới nhất của em rồi, mặc vào dịp Tết đấy."

Giày thể thao trắng, quần jean, áo khoác lông vũ đen, bên trong mặc áo len.

Phương Linh dở khóc dở cười lắc đầu.

"Thôi vậy, cứ vào trong với chị trước đã."

Nói xong liền kéo Trần Phàm vào trong khách sạn.

Trần Phàm có chút ngơ ngác: "Học tỷ à, có thể nói cho em biết, hôm nay rốt cuộc là buổi gì vậy?"

"Sao chị ăn mặc thế này? Trời lạnh thế này mà mặc phong phanh vậy, không lạnh à?"

Phương Linh liếc mắt.

"Hôm nay phần lớn là người thân của nhà họ Phương, còn có bạn bè làm ăn của Phương gia nữa, gọi cậu đến là để dự tiệc sinh nhật."

"Tiệc sinh nhật? Tiệc sinh nhật của ai?"

Trần Phàm hơi căng thẳng hỏi: "Tiệc sinh nhật của người lớn trong nhà chị à? Sao chị không nói sớm, em còn chưa chuẩn bị gì cả."

Phương Linh kéo Trần Phàm vào thang máy.

"Không cần chuẩn bị gì đâu, hôm nay là sinh nhật chị."

Trần Phàm: "..."

"Hôm nay là sinh nhật chih á? Sao chị không nói sớm với em. Để em còn chuẩn bị tâm lý."

Phương Linh bĩu môi.

"Chuẩn bị gì chứ? Hôm nay cậu chỉ cần đóng tốt vai của mình là được."

Nói xong còn không quên dặn dò Trần Phàm.

"Cậu chỉ cần nhớ kỹ một điểm quan trọng, lát nữa nếu người nhà chị giới thiệu đối tượng cho  chị, cậu cứ đóng vai bạn trai, đè bẹp bọn họ là được."

"Chỉ cần cậu khiến người nhà chị tin cậu thật sự là bạn trai  chị, thì coi như hôm nay thành công."

Vẻ mặt Trần Phàm khó xử: "Cái này... hơi khó à."

"Thế nào mới khiến bọn họ tin em là bạn trai chị?"

"Chẳng lẽ em phải nói chị có con của em?"

Phương Linh: "..."

Trần Phàm chợt nhận ra mình và đối phương không thân thiết lắm, câu đùa này không hợp.

Vừa định xin lỗi, ai ngờ Phương Linh lại thản nhiên nói.

"Nếu cậu có thể khiến họ tin, cậu nói vậy chị không ý kiến."

Trần Phàm: "..."

Đại tỷ à, chị không muốn đi xem mắt đến mức nào vậy.

Để trốn tránh buổi xem mắt do gia đình sắp xếp, ngay cả danh tiếng cũng không cần nữa.