Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Xung quanh, những người bạn học đang huyên náo cũng im lặng, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Những học sinh đang náo nhiệt xung quanh cũng im lặng, hướng theo âm thanh nhìn lại.
Trần Phàm không để ý đến sự thay đổi xung quanh, tiếp tục khẽ hát.
"La la la...
Tôi không muốn lớn quá nhanh.
Tôi không muốn, không muốn lớn quá nhanh
Những ước mơ thuở ban đầu Bây giờ các bạn thế nào rồi?
Liệu có thể quay lại như trước kia không?
Liệu có thể quay trở lại như trước
Trở lại mùa hè sau cơn mưa ấy
Chúng ta vai kề vai, tâm sự nguyện ước
Ngồi bên bờ biển lộng gió
Hoài niệm quá khứ, trân trọng hiện tại…”
Giọng Trần Phàm trầm thấp, khàn khàn, cùng với lời bài hát đầy cảm xúc.
Rất nhanh, nhiều học sinh đã bị lây nhiễm, một vài nữ sinh thậm chí còn lén lau nước mắt.
Tô Nhược Sơ lặng lẽ đứng đó. Sau lưng là cơn mưa bài thi xào xạc rơi.
Trước mặt, Trần Phàm mặc quần jean áo phông trắng, nhẹ nhàng gảy guitar.
Vừa sạch sẽ, tươi sáng lại đầy mị lực độc đáo.
Nghe đối phương hát đầy tình cảm "mùa hè sau cơn mưa ấy, chúng ta vai kề vai, tâm sự nguyện ước..."
Tô Nhược Sơ tự nhiên nhớ lại đêm mưa vài hôm trước.
Chính là đêm đó, cô đã đồng ý lời tỏ tình của Trần Phàm.
Nghe xong, vành mắt cô cũng đỏ hoe.
"Em không muốn lớn quá nhanh
Ước mơ ban đầu đã thành hiện thực
Chỉ là anh không ở bên cạnh
Em nhớ anh..."
Câu cuối cùng này Trần Phàm lặp lại hai lần, hát xong liền trả guitar cho bạn bên cạnh.
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay.
Trần Phàm không để ý, chỉ nhìn Tô Nhược Sơ cười rạng rỡ.
"Nghe hay không?"
"Hay lắm!"
Tô Nhược Sơ đỏ mặt gật đầu liên tục.
"Bài hát này tên gì vậy?"
"Nhớ em."
"Hả?"
"Tớ nói... bài hát này tên là 'Nhớ em'."
Tô Nhược Sơ có chút nghi hoặc: "Ai hát bài này vậy? Sao tớ chưa từng nghe?"
Trần Phàm cười hề hề, không biết xấu hổ nói.
"Anh viết."
"Chỉ viết cho một cô gái."
Trong lòng thầm niệm một lần, Tiểu Tề ca, xin lỗi nhé.
Anh có nhiều bài hát kinh điển như vậy, chắc không để ý tôi mượn một bài đâu nhỉ.
Nghe Trần Phàm nói, Tô Nhược Sơ lại đỏ mặt, trong lòng vui vẻ.
"Hay quá."
"Tớ rất thích."
Trần Phàm cúi người ghé vào tai Tô Nhược Sơ, khẽ nói.
"Cậu thích, vậy sau này tớ sẽ chỉ hát cho một mình cậu nghe thôi, được không?"
Gò má Tô Nhược Sơ nóng bừng, tim đập loạn xạ.
Cô ngập ngừng một lát rồi khẽ gật đầu.
"Ừm."
Buổi liên hoan kéo dài gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị rời trường.
Trần Phàm không có nhiều đồ, chỉ mang một chiếc cặp sách và sách vở ôn thi, còn lại sách và đề thi đều bán cho dì thu mua phế liệu dưới lầu.
Ba năm kiến thức đổi được ba mươi hai tệ sáu hào.
Anh dùng số tiền này mua hai chai Coca rồi chạy về lớp.
Nhưng chỗ ngồi của Tô Nhược Sơ đã trống không.
Trần Phàm ngẩn người, vội vàng quay người chạy ra cổng trường.
Khó khăn lắm mới chạy đến cổng trường, anh thấy Tô Nhược Sơ ôm cặp sách đứng bên đường.
Bên cạnh đỗ một chiếc Mercedes-Benz màu đen.
Và một người phụ nữ trẻ ăn mặc rất thời trang, đang giúp cô bỏ sách vào cốp xe.
Trần Phàm dừng bước, đứng từ xa nhìn cảnh này.
Lúc Tô Nhược Sơ chuẩn bị lên xe, dường như tâm linh tương thông, cô liếc nhìn về phía cổng trường.
Cô thấy Trần Phàm, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
"Mẹ, con chợt nhớ ra là quên một món đồ, mẹ đợi con một lát."
"Con quên cái gì vậy? Nếu không quan trọng thì thôi đi."
"Không được, đặc biệt quan trọng ạ."
Tô Nhược Sơ đã chạy đi rồi.
Cô thở hổn hển chạy vào cổng trường, đứng trước mặt Trần Phàm.
Trần Phàm cười nói: "Tớ còn tưởng cậu đi mà không thèm chào."
Tô Nhược Sơ vụng trộm liếc nhìn phía sau.
Xác nhận mẹ cô ở ngoài kia không nhìn thấy tình hình bên này, cô đột nhiên tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Phàm.
Ôm thật chặt một cái, Tô Nhược Sơ nhanh chóng buông ra, lùi lại hai bước.
"Trần Phàm, đừng quên những gì cậu đã hứa với tớ."
"Ngày mai thi đại học, nhất định phải thi thật tốt."
"Bất kể cậu có thể thi vào cùng trường với tớ hay không, chỉ cần cậu hứa với tớ sẽ cố gắng hết mình, tớ... tớ nguyện ý làm bạn gái cậu."
Nói xong câu này, mặt đỏ bừng, không đợi Trần Phàm lên tiếng, Tô Nhược Sơ đã quay người chạy về phía bên ngoài.
"Tớ nhất định sẽ thi đỗ!"
Nhìn theo bóng lưng người kia, Trần Phàm lớn tiếng hô.
Tiễn Tô Nhược Sơ lên xe rời đi, Trần Phàm có chút mất mát quay về lớp.
Về đến nơi, anh phát hiện Quách Soái đã trở lại.
Trần Phàm tiến đến, đưa cho Quách Suất một chai Coca.
"Sao rồi?"
Quách Soái gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Là sao?"
Quách Soái ngẩng đầu nhìn Trần Phàm.
"Tao nói với cô ấy rồi, nhưng mà cô ấy..."
"Từ chối rồi à?"
Quách Soái lắc đầu.
"Cô ấy không đồng ý, nhưng hình như cũng... không từ chối."
"Ý là sao?" Trần Phàm khó hiểu.
"Cô ấy bảo hôm nay không trả lời, đợi sau kỳ thi đại học sẽ cho tao biết."
Quách Suất gãi đầu.
"Mày nói xem như vậy là từ chối tao rồi đúng không?"
"Lý Na thật sự nói vậy với mày?"
Quách Soái gật đầu.
"Mày nói xem cô ấy có ý gì?"
Trần Phàm cười mắng: "Người ta sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của mày nên mới nói vậy thôi."
"Vậy nói vậy là cô ấy từ chối rồi?"
"Cũng chưa chắc."
"Dù sao tao thấy Lý Na không hề ghét mày. Nếu không thì mấy hôm nay đã không ăn cơm cùng mày rồi."
Thấy Quách Soái vẫn còn vẻ mặt u sầu, Trần Phàm vỗ vai cậu ta.
"Được rồi, thu dọn đồ đạc rồi đi."
"Giờ mày cứ lo chuẩn bị cho kỳ thi đại học đi đã."
"Giống như mày nói đó, nếu người ta đậu mà mày rớt thì dù người ta muốn đồng ý cũng chẳng có cơ hội đâu."
Quách Soái đứng phắt dậy.
"Đúng, mày nói có lý."
"Tao phải cố gắng hết mình, phải giống mày, tranh thủ thi vào cùng trường với Lý Na."
Trần Phàm cười.
"Thế mới đúng chứ."
Sau khi được khai sáng, Quách Soái như sống lại.
"Đi thôi đi thôi, chiều còn phải đi xem địa điểm thi nữa."
…
Buổi tối.
Một mình Trần Phàm ngồi trước bàn học, cẩn thận xem lại lần nữa những kiến thức và đề thi đã ghi chép.
Phía sau vang lên tiếng gõ cửa.
Mẹ cậu, Lý Cẩm Thu, đẩy cửa bước vào.
"Con trai, đừng xem khuya quá, mai còn phải thi nữa."
Trần Phàm cười, "Con biết rồi mẹ, mẹ ngủ sớm đi, con xem chút nữa rồi ngủ."
Lý Cẩm Thu bước tới đặt một ly sữa nóng lên bàn.
"Trước khi ngủ uống cái này đi, sẽ giúp con ngủ ngon."
"Cảm ơn mẹ."
Lý Cẩm Thu xoa đầu con trai đầy yêu thương.
"Đừng tạo áp lực cho mình quá lớn."
"Ba con tuy hy vọng con thi được đại học để nở mày nở mặt tổ tông, nhưng thật ra ba bảo mẹ lén nói với con, dù không đỗ cũng không sao, mình có thể học cao đẳng, tốt nghiệp rồi cũng có thể vào nhà máy làm việc."
Trần Phàm dở khóc dở cười.
"Mẹ, con biết rồi."
"Được rồi, ngủ sớm đi con. Nhớ uống sữa đấy."
Lý Cẩm Thu nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi đi ra ngoài, Trần Phàm ngồi trên ghế, không còn tâm trạng đọc sách nữa.
Nhìn ly sữa nóng trên bàn, ánh mắt Trần Phàm dần trở nên kiên định.
Đã sống lại một lần, thì phải sống cho ra dáng người.
Vì ba mẹ, vì Nhược Sơ...
Mình nhất định phải thành công.
Vậy thì hãy bắt đầu từ kỳ thi đại học ngày mai, xem như bước đầu tiên thay đổi cuộc đời.
Khẽ nắm chặt tay, Trần Phàm thấp giọng lẩm bẩm.
"Ngày mai, vượt vũ môn!"