Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vân Hải cách Lạc Thành không xa, ngay tỉnh bên cạnh.

Trần Phàm và Quách Soái ngồi xe khách đường dài, tám giờ rưỡi sáng xuất phát, trước trưa là có thể tới Vân Hải.

Vừa ra khỏi trạm, đã bị cảnh tượng người đông nghìn nghịt trước mắt dọa sợ.

Ngoài những hành khách không ngớt, còn có xe buýt của các trường phái tới đón tân sinh ở khắp mọi nơi.

Quách Soái vận may không tệ, liếc mắt đã thấy tấm banner trường đại học ba hệ mà cậu ta đăng ký.

Khi thấy phần lớn người phụ trách tiếp đón tân sinh đều là nữ sinh, hơn nữa ai nấy đều xinh đẹp.

Quách Soái lập tức hưng phấn.

Mệt mỏi vì ngồi xe tan biến hết.

Quách Soái kéo tay Trần Phàm, hớn hở nói: "Chiến hữu tốt, tao thấy báo danh vào trường này đúng là quá chuẩn rồi!"

"Không nói nhiều nữa, chờ tin vui của tao nhé."

"Tao ổn định chỗ ở xong, sẽ đi tìm mày ngay."

Nói rồi, Quách Soái chủ động vẫy tay với mấy người đối diện.

"Chào các học tỷ, em là tân sinh viên đến nhập học."

Thái độ mấy học tỷ  rất nhiệt tình, còn chủ động giúp Quách Soái xách hành lý.

Cảnh tượng này khiến Quách Soái có chút thụ sủng nhược kinh.

Trước khi lên xe còn không quên nháy mắt với Trần Phàm.

"Quả nhiên con gái thành phố lớn chủ động hơn hẳn."

"Tao đi trước đây, mày  tự đi làm thủ tục nhập học nhé."

Đối mặt với tên thấy sắc quên bạn này, Trần Phàm chỉ có thể cười xua tay.

Tạm biệt Quách Soái, Trần Phàm một mình đeo ba lô, kéo vali tiếp tục đi về phía trước.

Ánh mắt đảo quanh các biểu ngữ của mấy trường đại học gần đó.

Cuối cùng cũng tìm thấy biểu ngữ của Đại học Vân Hải.

Ở đó có bốn sinh viên, hai nam hai nữ.

Các học trưởng học tỷ khá nhiệt tình, vừa nghe Trần Phàm một mình đến trường nhập học, một học trưởng liền đứng dậy chủ động giúp Trần Phàm kéo vali lên xe buýt.

"Học đệ, cậu cứ ngồi đây nghỉ ngơi một lát, đợi xe đầy người chúng ta xuất phát ngay."

Trần Phàm vội vàng gật đầu: "Cảm ơn học trưởng."

Nam sinh kia cười hỏi: "Cậu là sinh viên từ nơi khác đến à?"

"Hả?"

"Có mua thẻ điện thoại không?"

Trần Phàm ngẩn người một chút, rồi lắc đầu.

"Tạm thời không cần."

Đối phương không nói gì thêm, quay người xuống xe.

Thẻ điện thoại mà đối phương nói đến là thẻ IC, mệnh giá bên trong thường là 30, 50 hoặc một trăm tệ.

Mỗi lần gọi điện thoại chỉ cần cắm thẻ vào máy bàn là có thể liên lạc.

Trần Phàm có chút hoài niệm, xem ra nghề bán thẻ điện thoại này trong giới sinh viên vẫn rất thịnh hành.

Vài năm nữa, đám sinh viên này sẽ bán sim điện thoại cho tân sinh mất thôi.

Đợi khoảng nửa tiếng, xe đã có khoảng hai phần ba là tân sinh và phụ huynh.

Một vị học tỷ đội mũ chống nắng lên xe, ngồi ở hàng ghế đầu.

"Sư phụ, xuất phát được rồi ạ."

Xe khởi hành, đám tân sinh trên xe ai nấy đều mặt mày hớn hở, tràn đầy mong đợi về cuộc sống đại học.

Tuy rằng đây là lần thứ hai lên đại học, nhưng giờ phút này Trần Phàm vẫn bị bầu không khí của đám tân sinh viên này làm cho cảm nhiễm, cũng cảm thấy có chút hưng phấn.

Ngồi ở hàng ghế sau cạnh cửa sổ, Trần Phàm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang vụt qua.

Đối với Vân Hải, anh thực sự quá quen thuộc.

Kiếp trước anh học bốn năm đại học ở đây, cùng Tô Nhược Sơ yêu đương, khởi nghiệp, đế quốc thương nghiệp bắt đầu, đều bắt đầu từ Vân Hải.

Có thể nói, trong một hai mươi năm biến thiên thành thị tiếp theo, không ai hiểu rõ Vân Hải hơn Trần Phàm.

Thậm chí còn hiểu rõ hơn cả Lạc Thành, nơi anh sinh ra.

Nhìn phong cảnh vụt qua ngoài cửa sổ, Trần Phàm hít sâu một hơi.

Sự nghiệp của mình... sẽ bắt đầu từ thành phố này.

Xe buýt tiến vào Đại học Vân Hải.

Toàn bộ khuôn viên trường đã sớm nhộn nhịp người, đông nghịt như biển.

Hai bên đường chính của trường, bày đầy ô che nắng.

Các viện kéo băng rôn, mang bàn ghế đến lập thành điểm báo danh tạm thời cho tân sinh viên.

Ngoài ra, hai bên đường còn có các câu lạc bộ đại học nhân cơ hội này ra ngoài chiêu sinh.

Từ khi bước vào cổng lớn, nhìn dọc theo con đường chính, từng dải băng rôn, từng chiếc ô che nắng đủ màu sắc xếp cạnh nhau, kéo dài như không thấy điểm cuối, vô cùng chấn động.

Trên đường, người đã tấp nập, chen chúc tân sinh từ khắp nơi trên cả nước đến nhập học.

Trần Phàm có kinh nghiệm, không nhìn ngó xung quanh, kéo hành lý tìm đến khu vực đăng ký của khoa Kinh tế và Quản lý.

Báo danh, ký tên, nhận thông báo nhập học và quy trình nhập học cho tân sinh viên.

Anh lại từ chối lời mời mua thẻ điện thoại từ học trưởng.

Một mình kéo vali, Trần Phàm nhanh chóng rời khỏi đường chính, tìm một con đường vắng người hơn, hướng về khu ký túc xá.

Kiếp trước, Trần Phàm không học ở Đại học Vân Hải.

Nhưng khi hẹn hò với Tô Nhược Sơ, anh thường xuyên đến trường này.

Anh rất quen thuộc với mọi ngóc ngách ở đây.

Thư viện, tòa nhà thông tin, cầu Tầm Tri, dốc Tình Yêu, hồ Tương Tư...

Nhìn những địa điểm quen thuộc, khóe miệng Trần Phàm không khỏi cong lên.

Mọi thứ thật thân thiết và quen thuộc.

Khi đi ngang qua khu giảng đường, Trần Phàm nhận ra một vài tòa nhà vẫn đang được xây dựng.

Nhà thi đấu bóng rổ và tòa nhà số 7 trong ký ức của anh giờ mới bắt đầu khởi công.

Vừa ngắm cảnh vừa hồi tưởng lại quá khứ, anh đã chậm trễ một chút thời gian.

Trần Phàm dựa vào trí nhớ, một mình tìm đến được khu ký túc xá số 8.

Kéo vali hành lý lên đến tầng ba.

Vừa định thở phào một hơi, thì ở cầu thang, hai vị học tỷ mặc váy ngủ rộng thùng thình, tay bưng chậu rửa mặt, tóc còn ướt sũng đi xuống.

Trần Phàm giật mình, vội vàng quay người đi.

"Xin lỗi, xin lỗi,  có phải em đi nhầm tòa nhà rồi không ạ?"

"Cho em hỏi, đây có phải là khu ký túc xá số 8 không?"

Thấy Trần Phàm ngượng ngùng, hai vị học tỷ bật cười khúc khích.

"Xem kìa, cậu em khóa dưới đáng yêu quá đi."

"Em là sinh viên khoa nào vậy?"

Trần Phàm nghiêng người, cúi gằm mặt không dám nhìn hai người.

Nhưng hai vị học tỷ này vừa tắm xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm nhè nhẹ.

Thật dễ chịu.

"Em... em là sinh viên năm nhất khoa Marketing của nghành Kinh tế ạ."

"Hì hì, vậy thì không nhầm đâu."

Một vị học tỷ tóc dài cười giải thích.

"Năm nay trường mình tuyển sinh viên mới nhiều quá, khu ký túc xá mới vẫn chưa xây xong."

"Nên trường tạm thời điều chỉnh khu ở. Chuyển các học tỷ cao học ở khu số 8 đi rồi."

"Nghe nói là để lại cho đám tân sinh khoa Marketing của học viện Kinh tế."

Trần Phàm nghe mà trợn mắt há mồm.

"Còn có thể như vậy nữa à?"

Hai nữ sinh kia cười hì hì đánh giá Trần Phàm.

"Tầng một với tầng hai đều dành cho tân sinh, tầng ba chỉ có một nửa thôi."

Vừa nói, mỹ nữ tóc dài kia vừa chỉ tay.

"Thấy không, bên kia hành lang có cái cửa sắt ấy, qua đó là tới khu ký túc xá nữ, bên này là dành cho các cậu tân sinh."

"Sau này không được phép chạy lung tung sang đó đâu đấy."

Trần Phàm ngơ ngác cả người.

"Thế này chẳng phải là nam nữ ở chung ký túc xá à?"

"Chỉ là tạm thời thôi. Đợi sau này xây xong khu ký túc xá mới cho nam sinh, sẽ chuyển các cậu qua đó."

Thấy vẻ mặt Trần Phàm xoắn xuýt, vị học tỷ tóc dài này không nhịn được cười hỏi.

"Sao? Cho cậu ở cùng mỹ nữ, cậu còn không thích à?"

"Bộ sợ chúng tôi ăn thịt các cậu chắc?"

Trần Phàm liếc nhìn đối phương một cái.

Thầm nghĩ rốt cuộc ai ăn ai còn chưa biết chừng.

Có vẻ như thấy Trần Phàm đẹp trai, vị học tỷ này không nhịn được cười trêu chọc.

"Tiểu học đệ có đối tượng chưa? Có cần học tỷ giúp giới thiệu cho một người không?"

"Em thích kiểu con gái nào? Dáng người đẹp hay chân dài, mảnh mai hay đầy đặn, cao ráo hay ngực khủng?"

"Chỉ cần em nói ra tiêu chuẩn, học tỷ đây sẽ giúp em tìm được người phù hợp."

Trần Phàm vội xua tay.

"Học tỷ đừng đùa, em không phải người như vậy."