Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Cô em, mắt nhìn người của em cũng được đấy."
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Nhược Sơ ửng đỏ, vội vàng đẩy Trần Phàm ra.
"Ôi da, làm gì thế."
"Không sợ người khác nhìn thấy à."
Trần Phàm cười, "Anh thân mật với vợ mình, còn sợ ai thấy?"
"Ai là vợ anh."
"Em không phải vợ anh? Vậy vừa nãy em cũng nghe rồi đấy, phòng 8 khu ký túc xá anh đang ở bây giờ là ký túc xá nữ đó."
"Trong đó có rất nhiều học tỷ xinh đẹp, anh đi tìm họ đây…”
"Đi đi, anh đi rồi em đỡ vướng víu, vừa hay có thể tán gẫu với các bạn nam khác."
Trần Phàm quả quyết lùi lại, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Sơ.
"Em thắng rồi."
Tô Nhược Sơ khẽ nở nụ cười chiến thắng.
Trần Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Sơ.
"Đi dạo một chút không?"
"Ừm."
Lần này Tô Nhược Sơ không từ chối.
Hai người men theo con đường trong khuôn viên trường, chậm rãi bước đi dưới ánh đèn đường.
Có lẽ do mấy ngày không gặp, Tô Nhược Sơ trước mặt Trần Phàm rõ ràng nói nhiều hơn hẳn.
Cô kể với Trần Phàm rằng, từ sau khi bị mẹ bắt gặp hôm đó, cô đã bị cấm túc ở nhà.
Sau đó đến ngày khai giảng, ba mẹ còn đích thân hộ tống đến trường làm thủ tục nhập học.
"Lúc đó em muốn báo cho anh, nhưng mẹ không cho em ra ngoài."
Tô Nhược Sơ nhỏ giọng giải thích.
Trần Phàm cười nắm chặt tay cô.
"Không sao, hôm đó anh đi cùng Quách Soái đến đây."
"Bây giờ chúng ta học cùng một trường đại học, cùng một chuyên ngành, sau này sẽ không ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Sơ ửng hồng, cô cúi đầu khẽ "ừm" một tiếng.
Trần Phàm khẽ nói: "Thật ra ngày đầu nhập học anh đã tìm em rồi, nhưng không biết em bị phân vào lớp nào."
"Em cũng vậy." Tô Nhược Sơ đỏ mặt, khẽ nói.
Mấy ngày nay, cô luôn lén lút tìm kiếm Trần Phàm trên sân tập, chỉ tiếc rằng người quá đông, chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Trần Phàm liếc nhìn đối phương.
"Anh chẳng thấy em tìm anh, chỉ thấy em trò chuyện rôm rả với một soái ca."
"Vừa nãy thôi, anh ở trên lầu thấy em đi về phía này, còn tưởng em đến tìm anh. Ai ngờ nửa đường lại có một tên Trình Giảo Kim xuất hiện, hai người còn trò chuyện vui vẻ đến thế, tim anh lúc đó tan nát cả rồi..."
Lần này Tô Nhược Sơ không cười, mà nhỏ giọng giải thích.
"Ngày em nhập học, mẹ đã liên hệ với anh Điền Nguyên, mong anh ấy chiếu cố em nhiều hơn."
"Thật ra vừa rồi em đến tìm anh."
"Nhưng em không biết anh ở tòa nhà nào, nên muốn nhờ anh Điền Nguyên tìm giúp."
Nói đến đây, Tô Nhược Sơ khẽ liếc nhìn Trần Phàm.
"Em không có tình cảm nam nữ với Điền Nguyên, từ nhỏ đến lớn, em luôn coi anh ấy như anh trai ruột."
Trần Phàm cười, "Anh tin em."
"Nhưng em cũng phải hiểu cho anh, vị trí của em trong lòng anh quá quan trọng."
"Chỉ cần liên quan đến em, anh rất dễ mất lý trí..."
Tô Nhược Sơ cười, nắm lấy cổ tay Trần Phàm.
"Vậy em sẽ ở bên cạnh anh, sau này nếu anh mất lý trí, em sẽ dùng dây cương kéo anh lại."
"Sao em nói cứ như anh là con lừa vậy."
Một câu nói khiến Tô Nhược Sơ cười khanh khách.
...
Những ngày quân huấn lặp đi lặp lại, bắt đầu bằng đứng nghiêm, hô khẩu hiệu, quay trái quay phải, những động tác đơn giản.
Bốn năm ngày sau, giáo quan bắt đầu dạy động tác khó nhất, bước đều...
Vì đã trải qua một lần đại học, Trần Phàm có chút hoài niệm, nên luyện tập vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng anh được giáo quan chọn, trở thành một trong hai tiêu binh đứng đầu hàng dẫn đội.
Những ngày quân huấn khô khan, nhưng không hề nhàm chán.
Ban ngày ở cùng đám anh em trong phòng, buổi tối lại cùng Tô Nhược Sơ dạo quanh trường, sau đó đưa cô về ký túc xá.
Bí mật này giữ được vài ngày, cuối cùng cũng bị bại lộ.
Đối mặt với sự thẩm vấn của mấy thằng bạn cùng phòng, Trần Phàm cũng không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận mình đã có bạn gái.
"Má! Không ngờ lão tứ lại là người đầu tiên thoát ế trong phòng mình."
La Văn Kiệt bất bình nói.
"Còn có thiên lý không vậy, rõ ràng tôi đẹp trai hơn cậu nhiều."
Ngô Địch cười hì hì vỗ vai Trần Phàm.
"Lần sau tìm cơ hội dẫn em dâu đến, để anh em giúp cậu kiểm tra."
Trần Phàm cười gật đầu.
"Không thành vấn đề."
Tuy cuộc sống đơn giản và đầy đủ, nhưng trong lòng Trần Phàm vẫn luôn nhớ mãi một chuyện khác.
Đó là bây giờ đã bước vào tháng Chín rồi.
Anh nhớ rất rõ.
Kiếp trước, Dịch Vực Võng bị Vạn Võng thu mua vào tháng Chín.
Đời này, Tên Miền Võng của mình đã bỏ xa Dịch Vực Võng.
Cho dù Vạn Võng muốn thu mua, lựa chọn đầu tiên chắc chắn là mình.
Nhưng vì ngày nào cũng phải huấn quân sự, đến giờ Trần Phàm vẫn không biết tình hình thế nào.
Cuối cùng, khi đợt huấn quân sự sắp kết thúc, Trần Phàm không nhịn được nữa.
Lén lút trốn khỏi trường vào giờ nghỉ trưa, một mình đi vào một quán net đối diện cổng phía đông của trường.
Quán net này rất thú vị, đặt một cái tên vô cùng cá tính: Thôn Địa Cầu.
Bởi vì sự tồn tại của Internet, Trái Đất cũng biến thành một ngôi làng.
Xem ra ông chủ quán net này cũng là một người thú vị.
Trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Trần Phàm đã có được chứng minh thư.
Vậy nên lần này không cần lén lén lút lút, anh có thể quang minh chính đại đến quầy lễ tân làm một chiếc thẻ lên mạng.
Khởi động máy, nhập mật khẩu, đăng nhập.
Hệ điều hành Windows 2000 quen thuộc, độ mượt mà và khả năng thao tác đều tiện lợi hơn nhiều so với quán net ở trấn nhỏ quê nhà.
Trần Phàm không có thời gian xem những thứ khác, trực tiếp đăng nhập vào hệ thống quản trị của Tên Miền Võng.
Chậc chậc, thời gian này không lên mạng, Trần Phàm trực tiếp bị số liệu thống kê làm cho giật mình.
Chỉ trong vòng chưa đến nửa tháng.
Số liệu của Tên Miền Võng trực tiếp tăng ít nhất gấp đôi.
Vượt xa đối thủ Dịch Vực Võng.
Thậm chí còn vượt quá dự đoán của Trần Phàm.
Có nhiều nguyên nhân dẫn đến kết quả này.
Thứ nhất, là do Trần Phàm đã đi đầu sử dụng khái niệm tuyên truyền bằng "thuỷ quân" trong thời đại này.
Thứ hai, mức độ hoàn thiện và tính tiện lợi của Tên Miền Võng hoàn toàn vượt trội so với Dịch Vực Võng, bỏ xa đối thủ ít nhất vài phiên bản.
Thứ ba, Dịch Vực Võng rầm rộ chi tiền marketing, kết quả vì sự tồn tại của thủy quân mà vô tình tuyên truyền cho Tên Miền Võng.
Nhiều nguyên nhân cộng lại, tạo nên lưu lượng truy cập của Tên Miền Võng tăng trưởng bùng nổ, thậm chí vượt xa Dịch Vực Võng cùng thời điểm ở kiếp trước.
Lướt qua một lượt, Trần Phàm mở hộp thư ở hậu trường.
Ngoài hơn chục thư rác, không có ai liên hệ với anh.
Trần Phàm không khỏi có chút buồn bực.
Không nên thế chứ.
Tháng Chín sắp hết rồi.
Lẽ ra phải có người để mắt tới Tên Miền Võng từ lâu rồi chứ.
Sao đối phương vẫn chưa hành động?
Khi xưa Trần Phàm tạo ra Tên Miền Võng, là để bán được giá tốt.
Anh chẳng có hứng thú gì với loại trang web này.
Nói thẳng ra, Tên Miền Võng trong mắt Trần Phàm chỉ là một món hàng.
Là bước đầu tiên để Trần Phàm đào được mẻ vàng đầu tiên, mở ra cục diện.
Nếu bây giờ không bán được Tên Miền Võng, chẳng phải toàn bộ kế hoạch trước đó của mình sẽ đổ xuống sông xuống biển hay sao?
Đúng lúc Trần Phàm đang đầy mặt u uất, không biết vấn đề nằm ở đâu.
Trên máy tính đột nhiên hiện ra một thông báo.
Một email mới vừa đến.
Trần Phàm tùy tay mở ra, ánh mắt khựng lại.
Vội vàng ghé sát đầu, tỉ mỉ xem xét email.
Cuối cùng, Trần Phàm bật cười.
Thở phào một hơi.
Cuối cùng thì...
Người mua tiềm năng đầu tiên đã xuất hiện.