Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sáng sớm hôm sau, Trần Phàm đầy khí thế đến trường.

Vừa vào lớp đã thấy Tô Nhược Sơ ngồi ở chỗ của mình.

"Học ủy, chào buổi sáng."

Trần Phàm cười chào hỏi, Tô Nhược Sơ liền đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.

Haizz, bà xã cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình này, thật sự quá e thẹn.

Hơn nữa, kiếp trước dù hai người đã xác nhận quan hệ yêu đương, Tô Nhược Sơ vẫn là một cô gái vô cùng e lệ và truyền thống.

Trần Phàm nhớ lần đầu tiên khó khăn lắm mới "dụ" được Tô Nhược Sơ đến khách sạn, kết quả lúc ấy mồm mình lại tiện, đòi chơi trò mới.

Hậu quả là bị đối phương đạp thẳng xuống giường.

Khiến bà xã cả đêm không cho mình đụng vào người.

Các đồng chí ạ, đều là kinh nghiệm xương máu đấy.

Trần Phàm âm thầm cảnh cáo bản thân trong lòng.

Nhất định phải rút kinh nghiệm, cố gắng hơn nữa.

Tán gái là một việc tốn sức, tuyệt đối không được nóng vội.

Lúc này, Tô Nhược Sơ lặng lẽ đưa một túi đồ qua.

"Đây là cái gì?"

Trần Phàm mở ra nhìn, phát hiện là đồng phục của mình.

Lấy ra xem, Trần Phàm lập tức vui vẻ.

"Cậu còn giặt giúp mình?"

Nhanh chóng mặc vào, sau đó hít hà thật mạnh.

"Thơm quá, dùng loại bột giặt gì thế?"

"Vợ tôi... bạn cùng bàn đúng là khéo tay."

Tô Nhược Sơ đỏ mặt quay đầu đi.

"Cậu còn nói bậy, tớ sẽ đi tìm thầy đổi chỗ."

"Đừng mà..." Trần Phàm vội vàng đầu hàng.

"Tớ đảm bảo không nói nữa!"

Cả buổi sáng hôm đó, Tô Nhược Sơ phát hiện Trần Phàm thật sự không "quấy rầy" mình nữa.

Dù là trong giờ hay ngoài giờ, Trần Phàm đều ôm sách giáo khoa lật tới lật lui, thỉnh thoảng còn dùng bút viết viết vẽ vẽ.

Đến cả thầy giáo giảng bài trên bục cũng không nghe, cứ chìm đắm trong thế giới riêng.

Tô Nhược Sơ tò mò liếc trộm, phát hiện anh toàn đánh dấu các điểm kiến thức.

"Cậu ta đang làm gì vậy?"

Tô Nhược Sơ có chút khó hiểu.

"Chẳng lẽ muốn từ bây giờ bắt đầu cố gắng? Có phải hơi muộn rồi không?"

Cuối cùng đến lần thứ ba nhìn trộm, Trần Phàm đột nhiên ngẩng đầu cười toe toét với Tô Nhược Sơ.

Tô Nhược Sơ lập tức như thỏ con bị kinh hãi, vội vàng thu hồi ánh mắt, tim đập thình thịch.

Trần Phàm cười, không làm phiền cô.

Mà cúi đầu tiếp tục lật sách.

Thật lòng mà nói, anh trọng sinh không có hệ thống, không có bàn tay vàng.

Ưu thế duy nhất của anh là đã từng tham gia một kỳ thi đại học.

Những đề thi năm đó anh đều đã giải qua một lượt.

Dù nhiều năm trôi qua, phần lớn đã gần như quên sạch.

Nhưng một số bài toán lớn quan trọng, Trần Phàm vẫn nhớ rất rõ.

Dù sao năm đó những bài này đã hành hạ anh sống dở chết dở, lúc thi thì không làm được bao nhiêu.

Ví dụ, Trần Phàm nhớ rõ như in sáu bài giải tích cuối cùng của môn Toán chiếm tới 70 điểm.

Anh biết ba bài cuối cùng đã khiến vô số thí sinh vò đầu bứt tai, đau khổ rơi lệ là những bài nào.

Anh biết bài đọc hiểu môn Ngữ văn năm nay là bài gì.

Anh biết đề văn năm nay là bàn về góc nhìn cuộc sống và các cách giải quyết vấn đề khác nhau thông qua nhận thức khác nhau về bốn hình tượng.

Anh biết bài đọc hiểu và đề văn tiếng Anh năm nay, anh còn biết cả bài tổ hợp khoa học tự nhiên…

Với những điều này, cộng thêm trình độ kiến thức hiện tại, liều một phen chắc chắn có cơ hội đạt được 553 điểm.

Buổi trưa tan học, bạn thân Quách Soái lén lút chạy tới.

"Anh Phàm, ra ngoài ăn hàng không?"

Trần Phàm lắc đầu: "Mày đi đi, tao ăn ở nhà ăn."

"Nhà ăn có gì ngon, tao mời mày ra ngoài ăn một bữa thật hoành tráng."

Trần Phàm dứt khoát đứng dậy.

"Đi!"

"Má! Có cần thật thế không."

Trần Phàm cười: "Mày là đại gia, không thịt mày thì thịt ai."

Quách Soái  cũng không giận, cười ha hả khoác vai Trần Phàm.

"Yên tâm, dù có phải mời mày ăn đến tận lúc thi đại học, anh đây cũng lo được."

Trần Phàm cảm động: "Không hổ là anh em tốt của tao, cho tao vay tạm hai vạn được không?"

"Cút. Mày bán tao lấy tiền thì hơn."

Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi lớp.

Cao trung sắp thi đại học, trường học kiểm tra cũng lỏng lẻo hơn nhiều.

Khi ra khỏi cổng trường, chỉ cần đeo thẻ học sinh, thầy cô thường sẽ làm ngơ cho qua.

Quán ăn đối diện cổng trường vô cùng đông khách, nếu đến muộn có khi không có chỗ.

Trần Phàm và Quách Soái  bưng khay, mặt mày ủ rũ nhìn đám học sinh chật kín quán.

"Hay là chúng ta gói mang về lớp ăn nhé." Trần Phàm đề nghị.

"Đừng mà. Nhìn kìa!"

Quách Soái  hưng phấn kéo Trần Phàm xuyên qua đám người, từ xa Trần Phàm đã thấy Tô Nhược Sơ đang ăn cơm.

Quách Soái  cười hì hì tiến lại gần.

"Hai vị mỹ nữ, trùng hợp vậy, có thể ghép bàn không?"

Tô Nhược Sơ và một bạn học có quan hệ khá tốt tên là Lý Na đang ăn cơm, ngẩng đầu thấy Trần Phàm, vẻ mặt lộ rõ vẻ ngại ngùng.

Lý Na cười hỏi: "Các cậu không tìm được chỗ à? Ngồi đây với bọn mình này."

Nói xong chủ động đứng dậy, bưng khay đồ ăn ngồi xích lại gần Tô Nhược Sơ.

"Cảm ơn, cảm ơn."

Quách Soái vội kéo Trần Phàm ngồi xuống.

Trần Phàm cúi đầu ăn cơm, Lý Na thì cứ lén lút đánh giá anh.

Trần Phàm không chịu nổi nữa, ngẩng đầu lên.

"Mặt tớ dính gì à?"

"Hì hì! Không có!"

Lý Na cười hì hì nhìn chằm chằm Trần Phàm.

"Trần Phàm, tại sao hôm qua cậu lại hôn Nhược Sơ thế?"

Vừa nói ra câu này, Quách Soái  đang ăn cơm lập tức phun cả cơm ra ngoài.

Còn Tô Nhược Sơ thì mặt đỏ bừng, vội đẩy bạn mình một cái.

Trần Phàm mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp.

"Cái này... Thực ra là hiểu lầm thôi, lúc đó tớ đang mơ đẹp, mơ cưới vợ đó mà."

Một câu chọc Lý Na bật cười.

"Vậy là cậu coi học ủy đại nhân của chúng ta thành vợ cậu hả?"

Trần Phàm liếc trộm Tô Nhược Sơ, vội vàng lắc đầu.

"Cái này là cậu nói đó nha, tớ không có nói à."

Lý Na tiếp tục truy hỏi: "Vậy tớ hỏi cậu, có phải cậu thích Tô Nhược Sơ không?"

"Phải!"

Trần Phàm không chút do dự, gật đầu thừa nhận ngay.

Một câu khiến Lý Na ngẩn người, Tô Nhược Sơ bên cạnh thì đỏ mặt đứng dậy.

"Tớ ăn xong rồi. Về trước đây."

"Ê, Nhược Sơ, đừng đi mà, tớ còn chưa hỏi xong đâu."

Lý Na vội vàng gọi với theo hai tiếng, rồi đứng dậy đuổi theo.

Trước khi đi còn không quên trêu chọc Trần Phàm: "Một hộp kẹo sô cô la, tớ có thể kể cho cậu một bí mật của Tô Nhược Sơ."

"Nhớ đó nha, nhất định phải là sô cô la đấy."

Nhìn Lý Na cười hì hì đuổi theo, Trần Phàm lắc đầu.

Bí mật của vợ mình, còn cần cậu nói cho tôi sao?

Thấy Quách Soái  vẫn còn nhìn chằm chằm ra ngoài với ánh mắt nóng rực, Trần Phàm không nhịn được gõ gõ lên bàn.

"Nhìn cái gì đấy?"

Quách Soái  ngại ngùng cười hề hề.

"Anh Phàm, anh thấy Lý Na trông thế nào?"

Trần Phàm ngẩn người.

"Mày thích Lý Na à?"

Không nhìn ra nha.

Kiếp trước mình không nhớ Quách Soái  từng theo đuổi Lý Na mà?

Quách Soái ngồi đối diện có chút ngại ngùng cười hề hề.

"Tuy Lý Na không tính là xinh đẹp xuất sắc, nhưng mày không thấy cô ấy cười rất đẹp sao?"

"Đặc biệt là lúc cô ấy cười, trông rất giống bạn gái cũ của tao."

Trần Phàm kinh ngạc: "Mày còn có bạn gái cũ á?"

"Đương nhiên, bạn gái cũ của tao là Lý Băng Băng."

Mẹ kiếp!

Đúng là thừa hơi mới đi hỏi câu này.

Trần Phàm cúi đầu tiếp tục cắm mặt ăn cơm.

"Mày còn chưa nói gì về Lý Na mà?"

"Ừm ừm, không tệ... Tao ủng hộ mày theo đuổi cô ấy!"

Trần Phàm vừa ăn vừa nói một cách mơ hồ.

Quách Soái vô cùng sung sướng.

"Chỉ cần có câu nói này của mày, hôm nay tao bao bữa này."

Trần Phàm lập tức giơ tay.

"Bà chủ, cho thêm hai cái đùi gà!"

Ăn trưa xong, Quách Soái chạy ra phía sau bếp đi vệ sinh.

Trần Phàm một mình đứng bên đường chờ đợi, trong đầu cố gắng nhớ lại nội dung đề thi đại học.

Lúc này, mấy thanh niên tóc xanh tóc đỏ đẩy cửa kính xông vào quán ăn.

"Ai quen Trần Phàm lớp 12/7?"

"Ai tìm tôi?"

Trần Phàm nghi hoặc hỏi.

Mấy người kia lập tức quay người đi ra, một tên đầu nhuộm bờm sư tử nhìn chằm chằm Trần Phàm, cười khẩy.

"Mày là thằng tên Trần Phàm hả?"