Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Cái này anh mua đấy à?"

Tô Nhược Sơ có chút kinh ngạc.

Trần Phàm cười gật đầu.

"Thế nào? Em thích không?"

"Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Tô Nhược Sơ lắc đầu, "Em không thể nhận. Quý quá."

Trần Phàm cười trừ, gãi gãi mũi.

"Thật ra cũng không đắt lắm đâu..."

Tô Nhược Sơ liếc xéo ai kia một cái.

"Em làm bạn cùng bàn với anh một năm, em phát hiện anh có một thói quen. Cứ nói dối là vô thức sờ chóp mũi."

Trần Phàm khựng lại, ngượng ngùng bỏ tay xuống.

Rồi trêu chọc: "Quan sát kỹ vậy? Chẳng lẽ hồi lớp 12 em đã thầm mến anh rồi?"

Tô Nhược Sơ đỏ mặt, quay đầu đi.

"Dù sao em không cần. Anh mau trả lại đi."

Trần Phàm vội nói: "Thật sự không có bao nhiêu tiền mà..."

Tô Nhược Sơ thản nhiên nói: "Đâu phải em chưa thấy điện thoại bao giờ, ba em có một cái Motorola, tốn hơn bốn nghìn tệ, cái của ang rõ ràng xịn hơn cái của ba em, giá chắc chắn đắt hơn."

Nghe vậy, Trần Phàm chỉ còn biết cười khổ.

"Anh chỉ muốn cho em những thứ tốt nhất."

"Anh muốn em hạnh phúc, muốn em vui vẻ..."

Tô Nhược Sơ cúi đầu.

"Người hiểu em, không cần nói nhiều."

"Hạnh phúc không phải cứ có tiền là đong đếm được. Dù anh không mua điện thoại, mỗi ngày chỉ cần cùng em học buổi tối, em cũng thấy vui rồi..."

Thấy Tô Nhược Sơ kiên quyết không nhận, Trần Phàm có chút buồn bực.

Đành phải dùng tuyệt chiêu thôi.

"Được rồi, anh nói thật. Anh mua món quà này không phải để khoe khoang."

"Chỉ là anh nhớ em quá thôi. Từng giây từng phút, lúc nào anh cũng nhớ em."

"Anh muốn gặp em, muốn nghe giọng em."

"Trong ký túc xá cũng gọi điện được, nhưng bất tiện lắm."

Thấy vẻ mặt Tô Nhược Sơ thay đổi, Trần Phàm thừa thắng xông lên.

"Anh mua điện thoại này để sau này hai ta có thể nói chuyện bất cứ lúc nào, anh có thể nghe giọng em bất cứ lúc nào..."

Cô gái dù lý trí đến đâu, trước mặt người mình thích cũng sẽ mất đi lý trí.

Nghe Trần Phàm nói vậy, đôi má Tô Nhược Sơ ửng hồng, tim đập loạn xạ.

Cô có chút ngượng ngùng liếc nhìn Trần Phàm.

"Gọi điện thoại ở phòng ngủ thì có gì bất tiện đâu."

Trần Phàm lẩm bẩm: "Thì là bất tiện đó, có vài lời ngại nói."

"Lời gì mà ngại nói?"

Trần Phàm không cần suy nghĩ đáp.

"Anh thích em, anh yêu em, anh nhớ em, anh muốn ôm ôm, hôn hôn, moa moa em..."

Tô Nhược Sơ vừa nghe, lập tức mặt đỏ bừng bừng.

Trừng mắt nhìn Trần Phàm, cô nàng hờn dỗi.

"Anh... anh nói bậy bạ gì thế? Đồ dê xồm."

Vẻ mặt Trần Phàm ủy khuất: "Rõ ràng là em bảo anh nói mà."

"Anh còn nói!"

"Được được được, anh không nói nữa."

Trần Phàm cười, thừa cơ tiến tới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của đối phương.

Tô Nhược Sơ không từ chối.

Trần Phàm thừa thắng xông lên.

"Nếu em cảm thấy anh tiêu xài bừa bãi, anh có thể nói rõ với em, đây không phải là tiêu xài bừa bãi."

"Tiền này cũng không phải của gia đình, là do tự anh kiếm được."

Thấy Tô Nhược Sơ nghi hoặc nhìn mình, Trần Phàm cười.

"Còn nhớ trang web mà hồi hè anh tự tạo không?"

"Trang web đó anh bán rồi, điện thoại này là anh dùng tiền bán trang web mua đó."

"Anv bán website rồi à?"

Trần Phàm gật đầu.

"Giá cả hợp lý, đương nhiên phải bán thôi."

"Hơn nữa mục đích ban đầu xây website là để bán mà."

Tô Nhược Sơ nhìn Trần Phàm, trong lòng cô có chút tò mò không biết Trần Phàm đã bán được bao nhiêu tiền.

Nhưng chuyện riêng tư như vậy, cô sẽ không chủ động hỏi.

Vì cô sợ Trần Phàm sẽ nghĩ cô là một người con gái ham hư vinh.

Trần Phàm chẳng hề nghĩ đến điều đó, nắm tay Tô Nhược Sơ hưng phấn nói.

"Hồi hè để quảng bá website, em đã đưa hết tiền tiết kiệm cho anh."

"Vậy nên thành công của website này cũng có một nửa công sức của em."

"Vậy em nói xem ang mua cho e  một cái điện thoại, có nên không?"

Tô Nhược Sơ đỏ mặt liếc Trần Phàm.

"Anh... anh đang cố tình gây sự đấy à, sao có thể giống nhau được..."

Thấy chiêu này không hiệu quả, Trần Phàm giả vờ thất vọng.

"Được thôi. Nếu em không cần, thì anh vứt vào thùng rác vậy."

"Dù sao cái điện thoại này anh chỉ mua cho em, không tặng ai khác cũng không trả lại được."

"Thật sự không muốn thì anh vứt đi nhé."

Tô Nhược Sơ dường như bị bộ dạng vô lại này của Trần Phàm đánh bại.

Cô bất đắc dĩ trừng mắt nhìn người kia.

Trần Phàm lập tức cười hề hề, nhẹ nhàng ôm Tô Nhược Sơ vào lòng.

"Bà xã, em nhận lấy đi mà, đây là món quà đầu tiên anh tặng em đó, anh chọn lâu lắm đấy."

"Nếu em không nhận, anh sẽ bị đả kích đó."

"Em biết một lần đả kích đối với tâm hồn non nớt của một thanh niên hai mươi tuổi đáng sợ đến mức nào không?"

Tô Nhược Sơ không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Cuối cùng, cô bất lực đưa tay véo nhẹ vào cánh tay Trần Phàm.

"Càng ngày càng dẻo miệng rồi đấy."

Trần Phàm cười hề hề, "Em yên tâm, anh chỉ dẻo miệng với một mình em thôi."

"Hừ, ai mà tin."

Tô Nhược Sơ chìa tay ra.

"Đưa đây."

Trần Phàm lúc này mới hưng phấn đưa điện thoại cho cô.

"Anh đã lắp sim cho em rồi. Trong đó chỉ lưu số điện thoại của anh thôi, sau này chúng ta có thể gọi điện cho nhau bất cứ lúc nào."

Tô Nhược Sơ mở hộp, tò mò nghịch một lúc.

Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Trần Phàm.

"Còn của anh đâu? Không phải anh nói mua hai cái sao?"

Trần Phàm cười hì hì lấy chiếc Nokia 3210 của mình ra.

Tô Nhược Sơ đưa tay nhận lấy.

"Em biết cái này, Nokia 3210, mẹ em có một chiếc."

Ngước mắt nhìn Trần Phàm: "Sao anh lại mua cho em cái điện thoại đắt hơn của anh thế?"

Trần Phàm mỉm cười: "Anh đã nói rồi, sẽ cho em những thứ tốt nhất."

"Em không cần đâu."

Tô Nhược Sơ ôm chiếc Nokia 3210 vào lòng, đưa chiếc Motorola A6188 cho Trần Phàm.

"Em muốn cái này, nếu không em sẽ không nhận đâu."

Trần Phàm ngẩn người: "Nhưng mà..."

Tô Nhược Sơ khẽ nói: "Em dùng điện thoại cũng chẳng để làm gì, chỉ để nghe điện thoại của anh thôi, vậy thì đắt rẻ có gì khác nhau?"

Trần Phàm còn muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Nhược Sơ đưa tay nhẹ nhàng che miệng lại.

"Anh mà nói thêm một câu nữa, em sẽ không lấy đâu."

Trần Phàm trợn tròn mắt, cười khổ gật đầu.

"Được rồi, anh đồng ý."

Tô Nhược Sơ lúc này mới nở nụ cười.

"Như vậy còn tạm được."

Trần Phàm cười ôm cô vào lòng.

Tô Nhược Sơ tựa đầu lên vai Trần Phàm.

"Trần Phàm, sau này đừng tiêu tiền bừa bãi mua đồ cho em nữa, có tiền thì cứ tiết kiệm đi."

Trần Phàm vùi mặt vào mái tóc của cô, có chút say mê mùi hương dầu gội trên người cô.

"Ừm, nghe em hết."

Tô Nhược Sơ lúc này mới hài lòng nở một nụ cười.

"Hôm nay trời lạnh, sao anh lại mặc mỗi áo cộc tay thế này?"

"Anh mau về đi. Bên ngoài lạnh lắm."

Trần Phàm vừa định mở miệng, ánh mắt chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc bên kia đường.

Không phải Tô Tình sao?

Nhìn sang người bên cạnh Tô Tình.

Vậy mà không phải Ngô Địch.

Trần Phàm nhìn chằm chằm vào mặt người kia mấy lần, đột nhiên biến sắc.

Mẹ kiếp.

Không phải thằng cháu nhà họ Triệu sao?

Gã ta vẫn còn dây dưa với Tô Tình.

Ngô Địch có biết không?