Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bạn cũ gặp nhau, luôn có chuyện để nói không hết.

Hơn nữa, đối diện với Quách Soái, Trần Phàm càng thoải mái và tự nhiên hơn.

Chuyện này không liên quan đến việc tin hay không tin, mà là cảm giác thân thiết do quen biết nhiều năm mang lại.

Đến khi ăn xong, Trần Phàm mới đề cập đến trọng điểm của buổi gặp mặt.

"Tao mở một quán net."

Quách Soái trợn tròn mắt, có chút không dám tin.

"Mày nói mày tự mở một quán net á?"

Trần Phàm dường như đã sớm liệu đến phản ứng này của thằng bạn.

"Được rồi, đừng sốc nữa. Đi xem rồi nói."

Quách Soái vẫn có chút không tin.

"Mày mở quán net làm gì? Mày lấy đâu ra tiền?"

"Còn quán net của mày mở ở đâu?"

Một tràng câu hỏi dồn dập, nhưng Trần Phàm không trả lời, mà kéo thằng bạn tính tiền rồi ra khỏi quán, thẳng tiến khu phố thương mại trong khu đại học.

Trên đường đi, Quách Soái vẫn cảm thấy khó tin.

Vì cậu ta hiểu rất rõ về Trần Phàm.

Gia đình bình thường, bố mẹ đều là nông dân, không có nhiều tiền tiết kiệm, chẳng giúp được Trần Phàm là bao.

Nếu Trần Phàm thực sự mở một quán net, vậy chỉ có thể tự cậu ta xoay sở tiền bạc.

Nhưng mà, thằng này lấy đâu ra nhiều tiền thế?

"Trần Phàm, mày không đùa với tao đấy chứ?"

Trần Phàm cười, "Còn không tin à? Tao việc gì phải lừa mày."

"Không phải." Vẻ mặt Quách Soái khó hiểu: "Sao tự nhiên mày lại muốn mở quán net thế?"

"Với lại, mở quán net cần không ít tiền, mày lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"

"Quán net của mày không phải định mở gần trường đại học đấy chứ?"

Quách Soái trợn mắt, "Má, thế thì mày gặp rắc rối lớn rồi."

Trần Phàm khó hiểu: "Sao lại nói thế?"

Quách Soái bĩu môi, "Nếu là mấy tháng trước, mày mở quán net ở đây, tao chắc chắn sẽ nói mày có mắt nhìn, biết kiếm tiền."

"Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi."

"Bây giờ ở khu đại học này xuất hiện một Trình Giảo Kim, mở một quán net tên là Sơ Kiến."

"Mày nghe nói chưa?"

"Hầy, cái kiểu quán net này, hồi đó tao mới nghe lần đầu đấy."

"Tháng trước, lần đầu tiên tao với mấy thằng cùng phòng đến Sơ Kiến, tao sốc tận óc luôn."

"Hóa ra quán net còn có thể làm kiểu này."

Quách Soái càng nói càng hăng, múa tay vung chân, nước bọt văng tung tóe.

"Tao nói mày nghe này, cái quán net của người ta ấy à, chậc chậc, cái kiểu trang trí, cái không gian ấy, đơn giản là... quá là đơn giản..."

Vốn từ ít ỏi của Quách Suất thật sự không biết phải hình dung với Trần Phàm thế nào.

Cuối cùng lảm nhảm nửa ngày, chỉ còn bốn chữ.

Đó chính là... vô cùng trâu bò.

Vừa nói, hai người vừa đi ngang qua vị trí của tiệm net Sơ Kiến.

Quách Suất hưng phấn kéo Trần Phàm đi tới.

"Thấy không? Chính là chỗ này, mới khai trương tháng trước."

"Việc làm ăn ở đó cực kỳ phát đạt, nếu mày dậy muộn là không tranh được máy đâu."

"Mày biết trường mình giờ đang thịnh hành cái gì không? Muốn tán gái, mày phải dậy từ nửa đêm chạy đến đây xếp hàng cho bạn gái."

"Hết cách, ai bảo môi trường trang trí bên trong tiệm net người ta tốt chứ, con gái chỉ cần đến một lần là thích ngay."

Thấy Trần Phàm mang vẻ mặt cổ quái nhìn mình, lại không nói gì.

Quách Suất lắc đầu.

"Xem ra mày vẫn còn khó chịu nhỉ, đi đi đi, tao dẫn mày vào xem thử."

"Để mày hiểu ra việc mày mở tiệm net là một quyết định sai lầm đến mức nào."

Nói xong liền bước lên bậc thềm, đẩy cửa bước vào tiệm net.

Vừa vào đại sảnh, đã bị khung cảnh náo nhiệt bên trong thu hút.

Giữa đại sảnh, mấy chục khách hàng không giành được máy tính đang ngồi xem livestream trên màn hình lớn.

Quách Soái liếc mắt, "Má, hôm nay livestream Hồng Cảnh Chúc, đây chẳng phải sở trường của ông đây sao?"

Quách Soái hưng phấn quay sang Trần Phàm nói: "Anh bạn, mở to mắt ra mà xem, đây mới là net cafe thứ thiệt."

"Tao có dự cảm, không bao lâu nữa, mấy cái quán net quanh đại học này sẽ bị quán này đè bẹp, đẳng cấp khác hẳn."

"Quán của mày mở ở đâu? Tốt nhất là đừng gần đây quá, coi chừng có chuyện đấy."

"Mà quán mày to không? Chắc không phải quán nhỏ chứ? Được hai chục máy không?"

Đang nói thì một nhân viên phục vụ đi ngang qua.

Liếc mắt nhìn bên này, rồi khẽ cúi người.

"Ông chủ..."

Quách Soái ngớ người, tưởng người ta gọi nhầm.

Vô thức quay đầu nhìn lại.

Ai ngờ người ta gọi Trần Phàm đứng sau lưng mình.

Còn chuyện sốc óc hơn nữa đang chờ cậu ta ở phía sau.

Trần Phàm lại gật đầu với đối phương.

"Cậu đi làm việc đi. Tôi dẫn bạn bè đi dạo xung quanh."

Quách Soái trợn tròn mắt, điếu thuốc trên miệng rơi xuống đất.

Ánh mắt cậu ta gắt gao nhìn Trần Phàm, như thể nhìn thấy ma.

"Mày… Mày..."

Trần Phàm cười nhún vai, "Đây là quán net của tao."

Quách Soái cứng đờ một lúc, đột nhiên kích động chửi tục.

"Đệt! Mày nói thật á?"

"Thật hay giả gì chứ, cái tiệm này là của tao."

Vẻ mặt Quách Soái không dám tin nhìn Trần Phàm, thấy Trần Phàm không giống đang đùa.

Quách Soái nhịn không được cười khổ một tiếng.

"Mẹ kiếp, sao mày không nói sớm, làm tao lảm nhảm một mình cả đường."

Trần Phàm cười.

"Mày có để tao chen lời đâu, thấy mày nói một mình hăng say quá mà."

"Cút!"

Quách Soái cười mắng một câu, rồi tò mò hỏi.

"Mày lấy đâu ra tiền mở một cái quán net lớn như vậy?"

"Mà nói thật thì mở cái quán net này mày tốn bao nhiêu tiền?"

Cũng chỉ có Quách Soái hỏi vậy thôi, chứ người khác thì Trần Phàm chẳng thèm để ý.

Nhưng mà Quách Soái, Trần Phàm rất tin tưởng.

Bởi vì cậu ta là người bạn duy nhất của mình thời trung học.

Hơn nữa, kỳ nghỉ hè vừa rồi, để giúp Trần Phàm dựng trang web, Quách Soái bỏ tiền bỏ sức, chạy trước chạy sau, cái nhân tình này, Trần Phàm vẫn luôn ghi nhớ.

"Đi thôi, lên lầu nói chuyện."

Trần Phàm mời Quách Soái lên văn phòng trên lầu.

Ngồi trong văn phòng đẹp đẽ, Quách Soái hưng phấn, tò mò nhìn ngó xung quanh, đưa tay sờ sờ bộ sofa trước mặt.

Trần Phàm rót cho cậu ta một tách trà.

"Được rồi, đừng nhìn lung tung nữa, uống chút trà đi."

"Má, tao vẫn có chút không tin được, cảm giác như đang nằm mơ vậy."

Quách Soái nhìn Trần Phàm cười khổ: "Một cái quán net lớn như vậy, rốt cuộc mày đã tốn bao nhiêu tiền vậy?"

Trần Phàm vừa rót trà cho mình, vừa tùy ý nói.

"Mua cửa hàng, sửa sang lại cộng với mở quán net... trước sau đầu tư khoảng tám, chín chục vạn, gần một trăm vạn tệ."

Phụt...

Quách Soái vừa uống một ngụm trà đã phun hết ra ngoài.

Cậu ta không kịp để ý đến vẻ chật vật, vội vàng lau miệng, trợn to mắt nhìn Trần Phàm.

"Nhiều... nhiều bao nhiêu?"

"Một trăm vạn? Mày chắc không đùa tao đấy chứ?"

"Căn nhà này không phải thuê? Là mày mua luôn hả?"

Trần Phàm cười gật đầu.

"Đúng vậy."

Quách Soái trợn mắt há mồm, "Tao không phải đang mơ đấy chứ."

"Có cần tao tát cho một cái không?"

"Thôi khỏi."

Quách Soái vội lắc đầu, kết quả giây tiếp theo, cậu ta tự giơ tay lên tát bốp một cái vào mặt mình.

Lực không hề nhỏ, má hằn cả vết đỏ.

"Hóa ra không phải mơ."

Quách Soái mặc kệ đau rát, mặt đầy vẻ hiếu kỳ nhìn Trần Phàm.

"Huynh đệ, mày nói thật tao nghe xem."

"Tao hiểu mày quá mà, rốt cuộc mày lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

"Chẳng lẽ mày đi làm trai bao?"

"Ông đây làm ông nội mày."

Trần Phàm dở khóc dở cười, "Còn nhớ chuyện hồi hè mày giúp tao làm không?"

Quách Soái theo phản xạ gật đầu, "Nhớ chứ, hè mày bảo bận xây dựng cái trang web gì đó mà?"

Trần Phàm gật đầu.

“Đúng rồi"

"Cái trang web đó bán rồi, đổi lấy cái quán net này."

Quách Soái: "..."