Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hạng Ngưng cùng cả một xe người đến trường cấp ba số 2 Tiệm Nam.
Cổng trường có thêm một tấm biển "Cơ sở thực tập của Đại học Tiệm Nam", lúc này, sinh viên đến thực tập đông như một quân đoàn. Ngoài khoa Ngữ văn có thêm người, còn có mấy chuyên ngành khác, tính ra có hơn 50 người cùng xuất phát.
"Như vậy cũng tốt, mọi người có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau." Đây là lời của cố vấn học tập khi lên xe.
Lúc sắp xuống xe, thầy ấy lại cố ý dặn dò một câu:
"Các em đi thực tập tập thể dưới danh nghĩa của trường, đừng gây ra chuyện gì, làm mất mặt Đại học Tiệm Nam của chúng ta."
Một nam sinh ngồi hàng sau lớn tiếng đáp: "Thầy yên tâm, bọn em cũng từng học cấp ba mà, có thể gây ra chuyện gì được chứ?"
Cố vấn học tập thực ra cũng còn trẻ, thầy ấy hơi lúng túng nói: "Học sinh cấp ba, cả nam lẫn nữ đều đang ở giai đoạn đó, hiểu không?… Thôi được, tôi nói thẳng nhé, các em và đám học sinh đó tuổi tác sàn sàn nhau, lại còn mang vòng hào quang nhỏ của giáo viên thực tập, sẽ rất dễ thu hút sự chú ý. Trường chúng ta trước đây đã từng có chuyện như vậy, đến trường người ta thực tập, kết quả lại yêu đương với học sinh. Cuối cùng ảnh hưởng rất không tốt."
"Ồ~"
Một đám nam sinh hưng phấn la ó. Các nữ sinh phần lớn hơi ngượng ngùng, nhưng cũng đang cười trộm.
Lục Mẫn ra vẻ "dê xồm" véo cằm Hạng Ngưng: "Nghe thấy chưa? Chính là nói loại yêu nghiệt như cậu đấy, đám nam sinh cấp ba điên cuồng lắm đó, cậu phải cẩn thận một chút."
"Cậu mới phải cẩn thận đấy, đại tỷ đầu của tôi. Cẩn thận đừng có dắt về một đám tiểu đệ." Hạng Ngưng không chút lo lắng phản kích.
Hai người lén lút đấu khẩu, đám nam sinh gan lớn ngồi hàng sau vẫn đang ồn ào, có người lén lút hô: "Học sinh không được, tán tỉnh giáo viên thì được chứ ạ?"
Lúc này, cố vấn học tập nghiêm mặt lại, dặn dò kỹ lưỡng: "Các bạn nam đừng ồn ào nữa, bây giờ tôi nói với các bạn nữ, tất cả nhớ kỹ... Đừng để bị người ta lừa. Bọn họ đã có kinh nghiệm xã hội, còn các em chỉ là những cô bé ngây thơ... Chuyện chịu thiệt thòi không phải là chưa từng có."
Một đám nữ sinh lập tức cảnh giác.
Lục Mẫn vỗ ngực: "Tớ thì không cần lo chuyện này, một chuyên gia tình cảm như tớ, chưa biết ai lừa ai đâu. Ây da, bạn học Tiểu Ngưng..."
Hạng Ngưng nghiêng người về phía cô bạn, hất chiếc cằm tú khí, tự tin nói: "Tớ thông minh lắm, trước giờ chưa từng bị lừa bị bắt nạt."
"Ồ? Chẳng biết lần trước là ai, bị người ta bắt nạt đến mức ngủ mê cũng chửi cả tuần... Váy cũng bị người ta tốc lên."
"Cậu còn nói nữa!" Hạng Ngưng vừa bị nhắc lại chuyện cũ, lập tức nghiến răng nghiến lợi, "Đừng để tớ gặp lại hắn, nếu gặp lại hắn... Tớ, tớ sẽ liều mạng với kẻ đó. Cậu phải giúp tớ."
"Chắc chắn giúp cậu."
...
Bây giờ, không lâu sau bữa trưa, Hạng Ngưng, Lục Mẫn cùng hơn mười bạn học khoa Ngữ văn khác đang đứng trong văn phòng tổ bộ môn Ngữ văn.
Tổ trưởng tổ Ngữ văn của trường cấp ba số 2 Tiệm Nam, thầy Trương, nhìn đội hình trước mặt rồi nói: "Thế này nhé, các em đông người như vậy, một mình tôi chắc chắn không hướng dẫn hết được. Tôi sẽ tìm thêm vài giáo viên nữa, sau đó mọi người chia nhóm. Về việc dự giờ, chỉ cần các em có hứng thú, lớp của bất kỳ giáo viên nào, cứ báo trước một tiếng là đều có thể đến nghe. Còn cụ thể về việc hướng dẫn, nhận xét, sửa giáo án, giảng thử, sẽ do giáo viên hướng dẫn của các em phụ trách. Các em thấy thế có được không?"
Thầy giáo đã nói vậy, sao có thể không được?
Vì đang là giờ nghỉ trưa, rất nhiều giáo viên không có ở văn phòng, thầy Trương bắt đầu gọi điện thoại cho từng người.
Thỉnh thoảng cũng có giáo viên ngại phiền phức không muốn nhận, nhưng phần lớn đều đồng ý. Các sinh viên cũng được phân thành từng nhóm. Mỗi khi phân xong một nhóm, thầy Trương sẽ cho nhóm sinh viên đó số điện thoại, phòng làm việc, hoặc vị trí bàn làm việc của "giáo viên hướng dẫn tạm thời".
Việc chia nhóm được tự do kết hợp, hai người hay ba người đều được, Hạng Ngưng, Lục Mẫn và Hà Phương Đình cùng lớp lập thành một nhóm nhỏ, toàn là nữ sinh.
Các cô đứng hơi lùi về phía sau, nên thầy Trương tiện tay chỉ mãi mà vẫn chưa đến lượt. Đương nhiên, các cô cũng không vội.
"Alo, tiểu Hứa... hướng dẫn mấy sinh viên thực tập nhé?" Thầy Trương lại bấm một số điện thoại khác.
Bên kia đầu dây truyền đến âm thanh hơi ồn ào, dường như môi trường xung quanh khá lộn xộn, có người hét lên trả lời: "Được ạ, nhưng chỉ cần con gái thôi, phải là gái xinh. Sư phụ nhớ nhé, chọn cho con mấy em xinh đẹp... Hai nhà chúng ta thân nhau mà, đúng không?"
"Khụ..." Thầy Trương cúp thẳng điện thoại.
Cả văn phòng, có người cười trộm, có người trợn mắt trắng dã, có người nghiêm túc hơn một chút thì quả thực có hơi không quen.
"Người này thú vị thật." Lục Mẫn không sợ trời không sợ đất lén lút nói.
Thầy Trương cũng hơi ngượng, hắng giọng rồi nói:
"Các em đừng ngạc nhiên nhé, thầy Hứa này khá thích đùa, nhưng trình độ giảng dạy thì rất cao. Trong số các giáo viên đại diện cho thành phố Tiệm Nam tham gia cuộc thi bình chọn tiết học chất lượng cấp tỉnh từ trước đến nay, cậu ấy là người trẻ nhất, hơn nữa còn giành được giải đặc biệt. À phải, người cũng không xấu."
"Hơn nữa, cậu ấy còn là giáo viên được học sinh trường ta yêu thích nhất, được yêu thích đến mức nào ư? Ví dụ nhé, lần trước cậu ấy mở một buổi tọa đàm, kết quả học sinh đến quá đông, địa điểm phải đổi từ phòng học sang giảng đường lớn, cuối cùng phải đổi sang giảng đường bậc thang. Với lại cậu ấy dù sao cũng còn trẻ, chênh lệch tuổi tác với các em không nhiều, càng dễ giao tiếp..."
"Vậy nên, có ai muốn đến chỗ cậu ấy không?"
Nói nhiều như vậy, nhưng đến lúc trưng cầu ý kiến, thầy Trương thực ra vẫn hơi chột dạ, dù sao ở đây nữ sinh chiếm hơn bảy phần, mà cảnh tượng vừa rồi, quá "dọa người".
Nếu không có ai chịu đi, hoặc là tùy tiện chỉ một nhóm nào đó mà bị từ chối thì xấu hổ biết bao?
Ánh mắt thầy Trương lo lắng lướt qua từng sinh viên có mặt.
"Em ạ."
Người giơ tay chính là Lục Mẫn.
Thầy Trương suýt nữa thì đứng dậy bắt tay cô một cách nồng nhiệt.
"Văn phòng của thầy Hứa ở lầu khối 11, các em ghi lại số điện thoại trước đi, lát nữa cứ qua đó chờ cậu ấy là được."
...
"Mẫn Mẫn, cậu muốn hại chết bọn tớ à?"
Đi trong khu nhà dành cho giáo viên cấp ba, Hà Phương Đình bĩu môi oán trách một câu.
Hạng Ngưng không nói gì.
"Không tốt sao? Người thú vị, trình độ giảng dạy cao, trẻ tuổi, lại còn được học sinh yêu thích như vậy, biết đâu còn rất đẹp trai... Tốt biết bao?" Lục Mẫn bình tĩnh nói, "Nếu không có cuộc điện thoại kia, mấy nhóm còn lại vừa rồi chắc phải tranh nhau rồi."
"Nhưng mà, chính vì có cuộc điện thoại đó nên mới cảm thấy không phải người đàng hoàng." Hà Phương Đình vẫn hơi bất an.
"Người thực sự không đàng hoàng đều đang giả vờ nghiêm túc đấy, yên tâm đi, loại thích la lối này thực ra đều là hổ giấy thôi," Lục Mẫn tự tin nói, "Được rồi, đừng lo, tớ đảm bảo cả hai cậu sẽ không ai bị lừa đi mất đâu."
"Tớ mới không sợ." Hạng Ngưng cũng nói xen vào.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài văn phòng tổ bộ môn Ngữ văn khối 11. Không chỉ có nhóm các cô được phân về khối 11, lúc này, bên ngoài văn phòng đã có không ít người đứng đợi, vẫn chưa có giáo viên nào đến mở cửa, học sinh thì vẫn đang trong giờ nghỉ trưa.
"Tới rồi, tới rồi..." Đột nhiên có người khẽ nói.
Một người đàn ông mặc áo thun đen, quần màu vàng nhạt, đi giày vải đang cúi đầu vừa gọi điện thoại vừa đi từ đầu kia hành lang tới. Trông không giống giáo viên cho lắm. Mà chuyện cầm điếu thuốc trên tay là sao vậy?
Đến gần, anh ta vẫn đang nói chuyện điện thoại.
"Tôi cúp máy trước nhé, có mấy sinh viên thực tập đến... Cút, cúp đây."
Anh ta tắt điện thoại, dụi tắt điếu thuốc rồi đi tới.
Hạng Ngưng cảm thấy giọng nói này hình như mình đã nghe ở đâu đó, không chắc chắn, nhưng thật sự có vẻ đã nghe qua.
Ngẩng đầu lên nhìn nhóm sinh viên thực tập đang đứng ở cửa phòng, gật đầu chào một cái, người đó nói: "Xin hỏi ai là nhóm do tôi hướng dẫn vậy? À, tôi tên là Hứa Đình Sinh."
"Trông cũng nho nhã đấy chứ."
"Ừm."
"Nhìn cũng không giống người không đàng hoàng."
"Tiếc thật..."
Một vòng người bên cạnh đang khẽ bàn tán.
Hạng Ngưng đã ngây người.
"Thảo nào giọng nói này nghe quen thế, dáng người cũng giống..."
Cảnh tượng ngày hôm đó, nỗi tủi nhục bi thảm, từng mảnh ký ức vỡ vụn hiện về.
"Hứa Đình Sinh, không sai, hôm đó đám bạn xấu của hắn đã gọi tên này."
Lục Mẫn giơ tay chào: "Chào thầy Hứa, ba chúng em là nhóm do thầy hướng dẫn ạ."
"Ồ, chào mừng... Tôi mở cửa đã. Lát nữa tìm cho các em mấy cái ghế." Hứa Đình Sinh hoàn toàn không nhận ra Hạng Ngưng.
Lục Mẫn cảm thấy có người đang kéo tay mình, cô quay đầu lại nhìn:
"Sao thế? Sao đột nhiên lại trông như bị bắt nạt vậy? Không phải rất tốt sao? Người khác còn đang ghen tị đấy..."
Hạng Ngưng mếu máo, nói nhỏ: "Chính là hắn."
"Cái gì mà chính là hắn? Oan gia ngõ hẹp, mệnh trung chú định à?"
"Không phải," Hạng Ngưng dậm chân, "Cái tên đã bắt nạt tớ hôm đó, chính là hắn."
"Hả? Cái tên tốc váy cậu ấy hả? Thầy... Hứa?" Lục Mẫn cũng ngây người.
Hạng Ngưng cắn răng gật đầu.
"Vậy làm sao bây giờ? Còn... liều mạng với ngươi không?" Lục Mẫn hỏi.
Điều này đương nhiên là không thể, nếu dám làm vậy, có khi tốt nghiệp cũng thành vấn đề.
"Lên chất vấn hắn sao? Không được... Tên vô lại như hắn, chắc chắn sẽ không thừa nhận."
"Hắn hình như không nhận ra tớ."
"Được... Bản cô nương đây nhịn, để ta xem ngươi làm sao ra vẻ đạo mạo, làm gương sáng cho người khác. Bản cô nương thông minh tuyệt đỉnh, không trị được ngươi sao?"
"Hay là mình quyến rũ hắn, sau đó tố cáo hắn giở trò lưu manh?" Lục Mẫn hỏi.
"Hả?" Hạng Ngưng vội vàng ôm lấy bộ ngực nhỏ của mình.
"Dù sao váy cũng bị hắn tốc qua rồi..."
"..."