Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Nguyên cảm ngộ, tiêu hóa những ký ức này, thật lâu sau hắn mới ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lộ ra mỉm cười.

……

Chạng vạng tối, mặt trời chiều nhuộm lên một tầng đỏ ửng mỏng cho ngôi nhà.

Tòa nhà số 38 trong nội thành Huyết Đao Môn, thiếu niên mặt tươi cười, cầm gạo vừa tản bộ trong sân nội đường, vừa vung gạo.

Mà ở dưới chân hắn là những con chim sẻ nhát gan kia đang an tâm mổ thóc, giống như không hề sợ hãi thiếu niên này.

Người và chim chóc, hiện ra một màn hài hòa cực độ.

Lý Nguyên nói: "Chiếp chiếp chiếp~~"( nếu như trong huyện xảy ra xung đột, các ngươi trở về nói cho ta biết)

Một con chim sẻ: "Chiếp chiếp~"(cái gì là huyện)

Một con chim sẻ khác: "Chiếp chiếp~"(cái gì xảy ra)

Lại một con chim sẻ: "Chiếp chiếp~" (cái gì gọi là xung đột)

Con chim sẻ thứ tư: "Chiếp chiếp~~(cái gì gọi là nói)

Lý Nguyên: …

Hắn đơn giản hóa một chút, nói: "chiếp~~ chiếp~~ chiếp~~"(đại nguy hiểm, trở về, ở đâu)

Chim sẻ: "chiếp~~"(được)

Lý Nguyên cảm thấy rất không đáng tin cậy.

……

Sáng sớm hôm sau.

Có ba con chim sẻ bay trở về và líu lo "Chiếp chiếp" ở trên nóc nhà Lý Nguyên.

Lý Nguyên chạy ra khỏi nhà và cho gạo ăn.

Diêm nương tử tò mò nhìn, hỏi: "Tướng công, những con chim này thật gần gũi với chàng nha."

Lý Nguyên nói: "Chiếp~~(đến ăn đi)

Diêm nương tử hơi im lặng, nhưng vẫn hứng thú nhìn.

Đám chim sẻ tuy sợ hãi con thú hai chân đáng sợ Diêm nương tử, nhưng có Lý Nguyên nên chúng nó lại cảm thấy thân thiết, liền bay xuống, một đám cứ "chiếp" mãi không ngừng.

"Nguy hiểm, ở bên kia."

"Nguy hiểm, ở bên kia."

Một số chim sẻ nhảy về phía đông, một số nhảy về phía tây.

Lý Nguyên hỏi: "Chiếp~??? (Nguy hiểm gì)

Chim sẻ nói: "Chiếp~~(nguy hiểm, nguy hiểm!)

Lý Nguyên thở dài, hắn nhớ Tiểu Hoàng.

Chuyện thuần thú không chỉ là xem tư chất của thuần thú sư, mà còn phải xem đối tượng thuần thú.

Tiểu Hoàng chính là đối tượng không tồi, nó gần như được xem là lão hổ mở linh trí rồi… Nhưng những con chim sẻ này……

Thông tin này thật sự không có giá trị tham khảo.

Lý Nguyên thật sự muốn thuần phục một con dã thú có thể tìm hiểu tin tức cho hắn, sợ là phải dạy lại "ngữ văn tiểu học" cho đám dã thú này một lần nữa.

Hoặc là nói, hắn cần tìm kiếm những dã thú đã mở linh trí rồi.

"Yêu thú……"

"Xem ra cần phải có yêu thú thích hợp mới có thể dò xét tin tức cho ta."

"Có lẽ có cơ hội vẫn là phải đi chợ đen nhìn xem, nói không chừng có thể may mắn gặp được người bán chút yêu thú cửu phẩm yếu đuối…"

Trong lòng Lý Nguyên thì thào.

Hắn rắc hết gạo trong tay, rồi cứ ngồi như vậy một lát.

Quả nhiên, vạn sự đều không dễ dàng, sao có thể nghĩ cái gì là có cái đó.

Nhưng dù hắn không thể nắm bắt thông tin chính xác thông qua dã thú, nhưng lại có thể thông qua dã thú để xác định được "khu vực cực kỳ nguy hiểm", từ đó tránh ngộ nhập loại nguy hiểm thập tử vô sinh.

Đây cũng không phải là một loại thu hoạch sao?

Lý Nguyên đang suy tư, đột nhiên nhớ tới sáng nay bà chủ có khả năng tới, vì thế liền đi ra ngoài sớm, đi đến cửa nội thành chờ đón người.

Một lát sau, cổng thành mở ra, phía xa có một cỗ xe ngựa xa lạ chạy vào.

Rèm xe ngựa vén lên, lộ ra một khuôn mặt một nam nhân.

Nam nhân nhìn thấy Lý Nguyên, ánh mắt sáng lên và hét lên: "Lý sư đệ! Đang chờ gì à?"

Lý Nguyên nhìn qua, thấy hơi quen mặt, hiển nhiên là ngày đó từng gặp ở Huyết Nộ đường, mà quanh người y đang bay lượn chữ số "52~60", nên hắn hành lễ nói: "Vị sư huynh này là…"

Nam nhân kia cười ha hả nói: "Ta tên là Tào Lễ."

"Tào sư huynh." Lý Nguyên nói: "Ta đang đợi bà nương nhà ta. Còn ngươi? Đi đâu về vậy?"

"Bà nương?" Tào Lễ sửng sốt, chợt ha hả nói: "Mua vài nha hoàn và nữ quyến của Ngụy gia, rất xinh tươi, sư đệ có muốn xem không?"

Lúc này Lý Nguyên mới chú ý tới trong bóng tối phía sau y dường như có vài bóng dáng nữ tử, hắn hơi suy nghĩ nói: "Những nữ tử Ngụy gia này liệu có rắc rối gì không?"

"Rắc rồi gì? Võ công cũng đã bị phế, có thể làm gì được?" Tào Lễ cười, tay trái tay phải kéo lại một nữ nhân, nói: "Sau này các nàng đều là nha hoàn nhà ta, không còn là người của Ngụy gia nữa."

Dứt lời, Tào Lễ buông rèm xe xuống.

Xe ngựa đi xa.

Lý Nguyên nhìn xe ngựa kia, chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Chỉ chốc lát sau, lại có một chiếc xe ngựa đến, rèm vải xốc lên, bên trong hiện ra khuôn mặt quyến rũ của Tiết Ngưng, phụ nhân được tưới nhuần nên lộ ra vẻ rạng rỡ, trong mắt lóe lên ý vị hạnh phúc.

Nàng thấy Lý Nguyên liền không kìm lòng được mà nhẹ nhàng vẫy tay.

Dừng xe…

Nha hoàn thúc ngựa cười hì hì, hô: "Tiểu Lý gia."

Lý Nguyên vội vã lên xe.

Vừa mới lên, bà chủ liền nhào tới "ưm" một tiếng, tiết trời ấm dần, trên người cũng chủ yếu là váy lụa, như thế càng có mấy phần tình thú khác lúc trời lạnh.

Tiểu biệt thắng tân hôn, nhân gian thường có hồng trần ý, trong xe không lớn, tình ý miên man.