Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bên phải là một người tên Nguyễn A Phi, là một nam tử với thân hình hơi gầy, tròng mắt luôn xoay ùng ục. Trước khi đến huyện Sơn Bảo, y có một biệt hiệu gọi là "Thập Bộ Cắm Nhất Hoa", là một võ giả có thân pháp vô cùng tốt, đáng tiếc chuyện y làm nhiều nhất chính là "trộm".

Y không chỉ trộm tiền, mà còn hái hoa. Không chỉ có hái hoa, mà còn thúc hoa. Chẳng qua là không ai thấy bộ dáng của y, cho nên không thể liên hệ y với "Thập Bộ Cắm Nhất Hoa".

Y cũng giống Thường Khôi, hơn nữa còn là cùng một nhóm.

Đương nhiên, tên của hai người đều là tên giả đối ngoại.

Lúc này hai người đi cùng một chỗ, bởi vì tới cùng nhau cho nên cũng áng chừng được thực lực của đối phương.

Lúc này, Nguyễn A Phi đột nhiên hạ giọng nói: "Thường huynh, ngươi thật sự định bán mạng cho Huyết Đao Môn?"

Cổ họng Thường Khôi khanh khách lạnh lùng nói: "Còn ngươi?"

Con ngươi Nguyễn A Phi đảo quanh nói: "Ai lại ngốc như vậy?"

"Nhưng bây giờ chúng ta đều phải đến phường Đại Đồng."

"Không bằng…… hốt một khoản tiền tài, sau đó trực tiếp rời khỏi huyện Sơn Bảo. Chẳng lẽ Huyết Đao Môn còn có thể đuổi theo chúng ta?"

"Hốt như thế nào?"

"Đến Ngân Khê hốt."

"Ngươi muốn ăn cướp? Không thành công đâu, chỉ cần phát ra chút động tĩnh thì sẽ bị Huyết Đao Môn phát hiện liền, đến lúc đó chúng ta chắp cánh khó thoát.

Hơn nữa ngươi còn chưa từng thăm dò, cướp như thế nào được? Ngươi có biết ở đâu nhiều tiền không? Biết đối phương có hộ vệ cấp độ gì không? Biết đi vào từ đâu, cùng với rút lui từ đâu không?

Lão tử nói cho ngươi biết, ăn cướp không dễ dàng như vậy!"

"Không cần cướp không cần cướp, ta có một ý tưởng tốt, đủ cho chúng ta phát tài."

"Nói nghe một chút, nói hay lắm, chúng ta hợp tác."

Nguyễn A Phi ghé vào tai Thường Khôi thì thầm vài câu, đồng tử sắc bén của hắn dần dần lóe lên ánh sáng và vài nét tươi cười.

……

Sắc trời dần tối, mây đỏ ám không.

Có thể nói phường Ngân Khê là phường an ổn nhất và giàu có nhất trong huyện Sơn Bảo, cho nên mặc dù bên ngoài có nạn đói, nhưng nơi này vẫn ồn ào náo nhiệt, người người nhốn nháo.

Mà quán rượu Hành Vu thì nhờ có rượu ngon Tam Xuân, mà trở thành một trong những nơi náo nhiệt nhất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua……

Tửu khách dần rời đi.

Nửa đêm canh ba, sau khi người khách cuối cùng rời đi, tiểu nhị đóng cửa tửu lâu lại.

Mà sau tửu lâu, một nam tử trung niên râu rậm rạp đang duỗi lưng, ngáp một cái, đi ra tửu phường.

Hắn là một trong mấy người ủ rượu của tửu phường, cũng là nô bộc mà quán rượu Hành Vu mang đến từ Lương Long sơn, tên là Lâm Tứ Lang.

Lâm Tứ Lang nhìn xa, thấy nam nhân ngồi trên bệ chuồng ngựa, hô: "Chu tiên sinh, còn chưa ngủ à."

Chu Giáp dường như không nhìn thấy hắn, chỉ lẳng lặng nhìn phương xa, ánh mắt tang thương, giống như đắm chìm trong hồi ức, lại giống như đang suy tư gì đó.

Lâm Tứ Lang cũng không chờ mong Chu Giáp trả lời, hắn xoay người khóa kỹ cửa, lại đưa khóa vào tửu lâu, lúc đi ra lại cười nói: "Chu tiên sinh, ta về trước nha."

Lần này, Chu Giáp tựa như phát hiện có người đang nói chuyện với y, liền nghiêng đầu khẽ gật.

Lâm Tứ Lang cũng cười rời đi.

Tuy hắn mệt chết đi được, nhưng trong lòng cũng rất thỏa mãn.

Sau khi nhìn thấy bà chủ tìm được một bến bờ mới, đám người hầu bọn họ cũng cảm thấy hạnh phúc.

Vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng cô gia này thật sự rất có bản lĩnh, bà chủ theo hắn, ai cũng nhìn thấy được hạnh phúc và thỏa mãn trên mặt nàng.

Hơn nữa cô gia này hiển nhiên là một nhân vật, hiện giờ ở Ngân Khê này, quán rượu Hành Vu có thể nói là đứng chân vững vàng, sừng sững không ngã.

Những ngày của đám người hầu bọn họ cũng sống càng ngày càng tốt, tương lai tràn ngập hi vọng, tràn đầy hứng khởi.

Bà chủ bảo hắn đi làm việc ở tửu phường, đây cũng là một loại tín nhiệm cực lớn, nương tử nhà hắn cũng bảo hắn nhất định phải làm thật tốt, không nên phụ lòng tín nhiệm của cô gia và bà chủ.

Lâm Tứ Lang nhéo nắm đấm, hắn đương nhiên sẽ làm thật tốt!

Nghĩ tới đây, hắn lại bước nhanh hơn, hắn phải nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, sáng mai mới có thể tới tửu phường sớm, tranh thủ nấu đợt rượu tiếp theo ra.

Khi đi qua một ngõ hẻm, trong bóng tối đột nhiên có một bàn tay to lớn đầy lông tơ lóe lên nhanh như chớp, nhanh chóng che miệng hắn, kéo mạnh, kéo hắn vào trong bóng tối một cách thô bạo.

Đồng thời một mùi thuốc truyền vào trong mũi Lâm Tứ Lang, hắn lập tức mất đi tri giác.

……

Ngày hôm sau, sớm.

Lý Nguyên theo xe ngựa của bà chủ đi tới quán rượu Hành Vu như mọi ngày.

Nhất Thiền các thức thời hơn hắn nghĩ, điều này cũng tránh được rất nhiều phiền toái.

Mà mấy ngày nay cuộc sống của hắn lại bắt đầu trở nên có quy luật:

Tu luyện đao pháp, quan sát sinh mệnh đồ lục "hữu hình mà vô thần" trong 《 Thổ Phách Công 》 lục phẩm, đi dạo chợ đen xem có mục tiêu thích hợp hay không, suy nghĩ làm thế nào thành lập thế lực, lợi dụng thế lực đi khai thác con đường v.v……