Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sáu người vào nội thành, rời xa cổng thành, Công Thâu Dương quay đầu nhìn một vị khách áo tơi cao lớn, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Khách áo tơi hiểu ý, lập tức dẫn bốn người khác rời đi.

Sau khi rời đi, bốn người lại phân tán, nhanh chóng đi về phía Dưỡng Yêu Địa Các và Khôi Lỗi gian.

Sở dĩ một thế lực dễ thủ khó công là nhờ khôi lỗi và yêu thú.

Khôi lỗi bởi vì thiếu linh hoạt, vả lại sau khi điều khiển chỉ biết tuần tra và công kích ở một khu vực nào đó, cho nên biểu hiện cực kỳ bình thường trong chiến tranh xâm lược, bởi vì khôi lỗi không có khả năng được sớm đưa tới địa điểm công kích để thiết lập "lộ tuyến tuần tra".

Nhưng trong phòng thủ chiến, khôi lỗi quả thực chính là BUG.

Cho nên trước tiên khống chế khôi lỗi, là nhận thức chung của bên tiến công.

Dưỡng Yêu Các, lại có tính công kích không khác gì bom hẹn giờ, lúc trước Huyết Đao Môn tập kích bất ngờ Ngụy gia, mà Ngụy gia lại thả ra hai con yêu thú thất phẩm.

Nếu không nhờ hai con yêu thú thất phẩm kia, nói không chừng Huyết Đao Môn đã tiêu diệt sạch tinh anh của Ngụy gia.

Công Thâu Dương thì liếc nhìn bốn phía, sau đó nhanh chóng từ trong ngực lấy ra chu sa cùng với chất lỏng màu đỏ được đặc biệt điều chế từ huyết dịch, đi xuống một vòng, sau đó nhanh chóng đi đến nhà Liễu trưởng lão.

Hắn lảo đảo nhào tới trước cửa, người hầu Liễu gia đang nấu bữa sáng, nhìn thấy trước cửa vang lên tiếng động lạ thì liền sửng sốt, lập tức có người chạy ra xem.

Vừa nhìn, liền thấy được Công Thâu Dương.

Có đại nhân vật nào trong thành mà người hầu của Liễu trưởng lão không biết?

Công Thâu Dương thở hổn hển nói: "Liễu… Liễu trưởng lão…… Khẩn cấp… Khẩn cấp…"

Người hầu vội nói: "Ngài đi theo ta."

Người còn lại thì đỡ lấy Công Thâu Dương.

Ba người xuyên qua hành lang gấp khúc, vòng qua vườn hoa, đi tới nội đường.

Trong nội đường, Liễu trưởng lão đang lật một quyển sổ thật dày, đây là sổ đăng ký ra vào thành gần đây, nàng muốn hiểu rõ thời gian những đệ tử kia rời đi, từ đó xác định một số chuyện.

Kết quả, nàng phát hiện, đêm qua dường như những đệ tử này đều không có trở về, mà đêm hôm trước lại bình thường.

Điều này nói rõ "ám phường" kia lấy lý do nào đó để lừa gạt bọn họ.

Nhưng mà những đệ tử nội thành kia cũng không phải ăn chay, mặc dù trong số những người mai phục của đối phương có thất phẩm thì cũng chưa chắc có thể đuổi tận giết tuyệt.

Nếu là dùng độc, ám khí, những đệ tử nội thành kia cũng có không ít người từng trải, chưa chắc sẽ mắc mưu.

Thậm chí ngay cả chuyện tụ tập cũng là điểm đáng ngờ……

Những đệ tử nội thành kia tại vì sao lại bằng lòng ra ngoài huyện?

Bọn họ xác định ngoài huyện là an toàn sao?

Ngoài ra, đối phương phải xuất động bao nhiêu cường giả mới có thể khống chế được mười sáu đệ tử nội thành trong nháy mắt, sau đó còn truyền tin cho Thiết môn chủ, cũng chờ đợi Thiết môn chủ tiến đến?

Bốn người bên cạnh Thiết môn chủ và Đinh lão đều là thất phẩm, đây là nhóm lực lượng có thể đi ngang huyện Sơn Bảo rồi, đối phương rốt cuộc có mục đích gì?

Đôi mắt Liễu trưởng lão sâu thẳm, lộ ra vẻ trầm tư.

Đối phương mạnh như vậy sao?

Nắm chắc ăn hết lực lượng trung kiên của Huyết Đao Môn?

Hoặc là……

Liễu trưởng lão đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền vào thanh âm của người hầu.

"Trưởng lão, Công Thâu cung phụng bị trọng thương, hắn có việc gấp cầu kiến."

"Công Thâu Dương? Đưa hắn vào?"

"Là"

Cánh cửa mở ra, người hầu đỡ Công Thâu Dương đi vào trong.

Mà khi đi qua ngưỡng cửa nhập môn, Công Thâu Dương đúng là bước chân phù phiếm, trực tiếp ngã ra ngoài.

Thân hình Liễu trưởng lão phiêu phiêu, nhẹ nhàng rơi vào trước mặt Công Thâu Dương, giơ tay nâng hắn dậy, vừa định hỏi "ai làm ngươi bị thương" liền cảm thấy ngực đột nhiên phát lạnh, ngay sau đó truyền đến đau nhức kịch liệt.

Một thanh kiếm giấu trong tay áo đã xuyên qua trái tim nàng, mũi kiếm nhỏ máu nhô ra phía sau lưng nàng.

Công Thâu Dương đâm trúng một kiếm, sợ Liễu trưởng lão sắp chết phản công, liền quăng mạnh nàng ra, sau đó phất tay đảo ngược, ném đoản kiếm về phía sau.

Đoản kiếm "vèo" xuyên qua cổ họng người hầu đang đứng ở cửa.

Công Thâu Dương nhanh chóng lướt đi, kéo người hầu vào cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mà Liễu trưởng lão đụng vào tường, tê liệt trượt xuống, máu tươi từ ngực phun ra, nhuộm đỏ huyền bào viền trắng.

Nàng chịu một kiếm này, trong lòng đã rõ ràng chút chuyện, lúc này ánh mắt lộ vẻ sợ hãi cùng tuyệt vọng, nhưng vẫn theo bản năng giơ tay muốn cầm đao, nhưng Công Thâu Dương vung hai tay áo lên, liên tiếp ném ra ba thanh phi kiếm.

Vù vù vù!

Phi kiếm đâm xuyên qua hai tay Liễu trưởng lão, cũng phá tan hy vọng cuối cùng của nàng.

Đột nhiên, nàng hiểu ra một chuyện.

Chuyện cuối cùng…

Có thể…

Có lẽ mười sáu tên đệ tử kia căn bản không bị bắt……

Chỉ là điều hổ ly sơn mà thôi.

Công Thâu Dương ra tay tàn nhẫn, thấy Liễu trưởng lão ngã liệt người, lại nhanh chóng tiến lên cắt một kiếm ở cổ, sau đó thu hồi kiếm, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ sau phòng ra, nhảy ra ngoài, sau đó nhanh chóng rời khỏi Liễu gia, bay vút về phía ruộng thịt.

Đợi đến khi tới gần ruộng thịt, hắn đột nhiên lấy ra một ống tín hiệu từ trong ngực mình, rút ngòi, thổi lên trời.

Bùm!!!