Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 182. Yêu khuyển vây quanh, một người đồ sát cả thành (4)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ba người vội vàng rút kiếm, đã thấy hai bên trái phải chỗ rẽ xuất hiện vài đạo tàn ảnh.

Mới thấy, tàn ảnh kia đã lập tức nhào tới trước mặt.

Ba người nổi lên huyết sam, vung kiếm chém mạnh, hất ra tàn ảnh đang đánh tới.

Nhưng mới lay động được một chút, tàn ảnh kia vừa rơi xuống đất, lại dính lại.

"Kỳ Hành Yêu Khuyển!" Một người trong đó nhận ra, kêu lên.

Loại yêu khuyển này cực kỳ khó chơi, một khi bị theo dõi, sẽ bị theo dõi đến chết.

Tốc độ cực nhanh cộng thêm am hiểu việc theo dõi, nên mới dẫn đến hậu quả như vậy.

"Huyết Đao Môn có người thả ra yêu thú? Họ… Đây là muốn đồng quy vu tận sao?" Tên còn lại nói.

Trong thời gian ngắn này, tiếng chạy càng thêm trầm trọng, tựa như nổi trống lại vang lên.

Sau góc tường, một đạo bóng đen như núi nhỏ vọt ra, nước miếng mang theo mùi tanh hôi lôi kéo đầy trời, bóng đen kia giương răng nanh lên, dữ tợn đối với ba gã khách áo tơi.

"Hắc Hầu!!"

"Bọn họ điên rồi, cả Hắc Hầu cũng thả ra!!"

Khách áo tơi tự nhiên nhận ra mấy loại này đều là thất phẩm yêu thú, lúc này vẻ mặt đã lộ ra sự tuyệt vọng.

Mấy giây sau, ba người bị đập nát huyết sam, cắn đứt cổ, trực tiếp quăng qua một bên.

Bọn họ gắt gao trừng mắt, trong lúc đó còn có sợ hãi chưa từng rút đi.

Mà dần dần con ngươi kia phản chiếu lại hiện ra một hình ảnh khiến người ta hoảng sợ

Nội thành

Con đường lát đá xanh

Mưa mù

Mờ tầm nhìn

Quái khách áo tơi cao lớn khôi ngô, đè thấp vành nón mà không thấy rõ khuôn mặt

Đám yêu khuyển đáng sợ vẫy đuôi, vây quanh trái phải…

Giống như thợ săn kéo chó đi tìm mồi trong núi…

"Kiểm tra cổng thành đi.

Chuyện cho tới bây giờ cũng đã hết cách.

Nội thành nếu phá, ta cũng không có chỗ an thân."

Thần sắc Lý Nguyên dần trở nên bình tĩnh lại.

Nước mưa xào xạc, rơi trên người hắn, nhưng không cách nào dập tắt những suy nghĩ mãnh liệt của hắn lúc này.

"Một thiên tài có thể dùng thời gian một tháng làm xong việc người khác làm trong ba tháng.

Nhưng tuyệt đối không có thiên tài, có thể trong thời gian một năm, vượt qua hoán huyết cửu phẩm bát phẩm, lại có thể dễ dàng chém giết thất phẩm

Cũng không có thiên tài, có thể ở bát phẩm khống chế yêu thú thất phẩm …

Nếu có, đó chính là trên người cất giấu bí mật lớn."

"Hô."

Lý Nguyên nắm chặt nắm đấm.

"Cho nên, không có biện pháp, hôm nay tất cả người thấy ta ra tay đều phải chết."

Lúc này, tại cửa thành nội thành, cửa thành đã được mở rộng, hai nhóm nhân mã đang không ngừng chém giết nhau.

Nhưng những chém giết này lại nghiêng về một phía.

Thành vệ của Huyết Đao Môn tất nhiên hung hãn, nhưng cũng không phải là đối thủ của bát phẩm, huống chi lúc này đây Tôn gia và Ngụy gia cơ hồ là lấy ý nghĩ "Tất kỳ công trong một trận" hung hăng cắm vào trung tâm Huyết Đao Môn.

Ban đầu, khi nhóm thành vệ này nhìn thấy phía xa có một đám áo tơi chạy tới, bọn họ còn muốn nhanh chóng đóng cửa thành, nhưng Công Thâu Dương xuất hiện đánh lén, khiến dự định đóng cửa thành của bọn họ thất bại.

Mấy chục giây trôi qua, những người tập kích từ bên ngoài tràn vào trong thành, sau đó lập tức xảy ra hỗn chiến.

Nếu là đệ tử tầm thường, chắc chắn biết "Đánh không lại thì phải chạy trốn".

Nhưng những thành vệ này căn bản không giống người thường, bọn họ điên cuồng, không sợ chết mà xua đuổi kẻ xâm nhập.

Tôn gia là một người có cơ thể to lớn, miệng mũi rất có nét, còn có khí chất hơi điên cuồng, trường kiếm như cầu vồng, chỉ chạy một vòng, đã chém giết tất cả thành vệ, máu tươi bắn tung tóe lên quần áo, gã nhìn một màn như vậy lại cười ha ha.

"Thống khoái! Thống khoái! Những thứ này hẳn là tạp dịch đặc thù của Huyết Đao Môn mua được đi? Những tạp dịch này giết thật sự sảng khoái! Bọn họ không chạy, không chạy ha ha ha."

Lúc này, một kiếm khách trung niên hai vai rộng rãi cầm kiếm đi tới, tùy ý chém bay những thành vệ tới gần.

Ánh mắt y sắc bén quan sát bốn phía, bình tĩnh nói:

"Thư Phong, đây là những quân không sợ hãi được chế tạo bằng bí pháp, bọn họ sẽ không sợ hãi cái chết, nhưng cũng mất đi khả năng thăng cấp.

Giết nhanh lên, đừng chậm trễ…

Thiết Sát hẳn là không dễ dàng chết như vậy.

Chúng ta khống chế nội thành, còn phải đối phó những phản kích sau khi y trở về.

Những đệ tử nội môn kia mặc dù bị điều đi, nhưng sau đó cũng sẽ trở về…

Đến lúc đó, mới thật sự là công phòng chiến.

Bây giờ, phải nhanh chóng giải quyết trận chiến!"

Đây chính là Tôn gia chủ Tôn Kiếm Cương.

Mà người hơi điên cuồng kia chính là Tôn Thư Phong, một vị trưởng lão trẻ tuổi nhất của Tôn gia.

Nhưng lời nói của gia chủ Tôn gia cũng không chỉ thúc giục Tôn Thư Phong, mà còn đang thúc giục những người khác, trong đó bao gồm người Ngụy gia.

Quả nhiên, gã vừa nói ra, hiệu suất giết chóc của hai nhà Tôn Ngụy tăng lên rất nhiều.

Đám người Tôn Ngụy này đều là tinh anh, phương pháp phòng ngự chính xác là dựa vào tường cao cửa sắt.

Mà sau khi bị công phá cửa thành, cách làm chính xác chính là Liễu trưởng lão là đi mở khôi lỗi hiệp trợ phòng ngự…

Nhưng hiện giờ, cửa thành bị phá, Liễu trưởng lão đã chết, khôi lỗi cũng không động, tất nhiên là tàn sát nghiêng về một phía.

Chỉ trong chốc lát, mấy trăm thành vệ đã chết không còn lại bao nhiêu.