Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Không ít đệ tử Huyết Đao Môn hiện ra biểu tình ngạc nhiên, mà Đinh lão ở một bên vuốt râu nói: "Môn chủ nói vị kia, là vị chưởng giáo của Huyết Đao Môn các ngươi trăm năm trước.

Lại nói tiếp, môn chủ các ngươi có thể có thực lực được như hôm nay, vẫn là bởi vì lúc còn trẻ được người chỉ điểm, không nghĩ tới lão nhân gia lại trở về.

Trước đây môn chủ không cho ta nói, hiện tại môn chủ đã nói rõ, lão phu kia cũng không có gì để giấu nữa."

Dứt lời, Đinh lão cũng thở dài khom người, cung kính cất cao giọng nói: "Đinh mỗ, bái kiến Huyết Đao lão tổ…"

"Lão tổ!"

"Huyết Đao lão tổ!"

"Lão tổ!"

"Huyết Đao lão tổ!"

Các đệ tử cũng đột nhiên cuồng nhiệt lên, trong thời loạn thế này, cho dù ai biết nhà mình có một vị lão tổ ở đây, đều sẽ vui vẻ muốn chết.

Huyết Tiễn Tử bên cạnh mồ hôi mẹ mồ hôi con không ngừng chảy xuống.

Một lát sau, hắn liền lấy lý do muốn trở về phường Đại Đồng, nên nhanh chóng rời đi.

Hoàng hôn, nhuộm đất như máu.

Huyết Tiễn Tử vội vàng chạy đến chỗ mọi người tụ tập ở phường Ngân Khê, sắc mặt vừa sợ hãi vừa âm trầm nói: "Mau, mau đi nói cho Thanh Hương tướng quân, án binh bất động, án binh bất động trước!"

"Có chuyện gì vậy? Huyết ca?"

"Huyết Đao lão tổ, Huyết Đao Môn có một vị lão tổ! Tôn Kiếm Cương, Tôn Thư Phong, Công Thâu Dương, còn có một vị Tôn gia lão khác đều đã bị giết, miểu sát tất cả đều là miểu sát…

Mau đi nói cho Thanh Hương tướng quân, huyện Sơn Bảo không thể công, không thể công!"

Giọng nói Huyết Tiễn Tử dần trở nên khàn đặc, mà trong lòng những người đứng ở đây đều không khỏi kinh hãi, đổ đầy mồ hôi.

Tòa nhà số 38, trong hầm, Lý Nguyên lẳng lặng ngồi, Diêm nương tử cùng bà chủ một trái một phải tựa vào bên cạnh hắn.

Không khí trong hầm không tốt, mọi người ăn qua loa chút bánh bao lạnh, lúc này đang yên lặng chờ đợi.

"Đương gia, ta đã hỏi những người trong thương đội… Họ không còn nơi nào để đi.

Bọn họ nói, chạy trốn tới huyện này, thật ra cũng đã xem như tới địa phương an toàn nhất.

Hoặc là, chạy về phía Nam, nhưng nơi đó là thiên đường của yêu thú.

Còn trốn đến hướng Đông, mượn thuyền ra biển, tìm một tòa cô đảo…

Nhưng trên biển không nói có hải tặc, trong biển sâu có hải yêu, mặc dù vận khí tốt thật sự tìm được một tòa cô đảo, vậy cô đảo cũng chưa chắc đã an toàn.

Chúng không có chỗ trốn đâu.

Còn có một vị thương nhân từng chạy qua đường biển nói… Trên biển có rất nhiều chuyện lạ, không thể đi.

Ví dụ như người đứng trên boong tàu, đầu bỗng nhiên bay mất.

Ví dụ như ngày hè nắng chói chang, đột nhiên nổi lên tuyết lớn, tuyết lớn kia ở trên trời là trắng, nhưng rơi vào lòng bàn tay người, khi mở ra nhìn, tất cả đều trở nên thối rữa mốc meo như mùi thịt thối.

Ví dụ như có người nói… Nói bằng hữu của hắn nằm mơ, mơ thấy đứng trước một căn phòng màu đen, trong phòng có tiếng mài dao, có tiếng phụ nữ thét chói tai, ngày bằng hữu của hắn nói xong thì biến mất.

Ví dụ như có người trơ mắt nhìn một chiếc thuyền chui vào sương mù, sau đó cũng biến mất…

Không thoát được đâu.

Họ không thể trốn thoát ở bất cứ nơi nào…"

Bà chủ ngày thường nhìn như kiên cường, trước sau đều vô cùng đoan trang, rất có chủ kiến, nhưng lúc này lại sợ hãi ôm chặt cánh tay Lý Nguyên, trong miệng nhỏ giọng nói tin tức mấy ngày nay tìm hiểu được cho hắn nghe.

Nàng không tìm hiểu còn tốt, lần tìm kiếm này thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.

Những người đó bình thường tự nhiên sẽ không nói những thứ này, nhưng hiện tại bọn họ đều vô cùng hoảng loạn, tự nhiên nói ra hết một số điều cấm kỵ.

Lúc này, trong miệng bà chủ nói "Bọn họ chỗ nào cũng trốn không thoát", thật ra là lo lắng nàng và tướng công, còn có Diêm tỷ tỷ cùng với người quen trốn không thoát.

Lúc trước Lý Nguyên từng nghe nàng nói qua những thứ này, lúc này biết trong lòng nàng đang rất sợ hãi nhưng vẫn âm thầm chịu đựng. Hiện tại lại trốn trong hầm, đập vào mắt chính là ánh sáng âm u, xung quanh là bầu không khí đầy áp lực, lúc này mới kích nổ những sợ hãi kia, cho nên dập đầu lẩm bẩm.

Vì thế, hắn ôm nữ nhân xinh đẹp kinh hoàng này vào lòng, để cho mông nàng đặt ở trên đùi mình, nhỏ giọng an ủi, ôn nhu khẽ vuốt, lúc này nàng mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Nhưng trong lòng hắn cũng biết, Tiết tỷ nói không sai.

Hắn không có chỗ trốn.

Thế giới này.

Nơi có người phức tạp lắm.

Nơi không người càng khủng bố.

Càng đi Trung Nguyên, lại càng là máy xay thịt…

Huyện Sơn Bảo, bất quá chỉ là một huyện góc cạnh mà thôi.

Hy vọng lần này, không có người phát hiện là hắn ra tay.

Hắn hơi ngửa ra sau, nhắm mắt, rồi lại mượn con kiến quan sát bên ngoài.

Ban đêm, hắn nhìn thấy có người gõ cửa, lại có người mở cửa, nói: "Lý sư đệ, Lý sư đệ, không sao rồi, môn chủ đã trở lại!

Lý sư đệ, ngươi có ở đó không?"

Lý Nguyên nhận ra có người tới, chính là đệ tử nội môn, bất quá hắn sợ có kẻ giả mạo, nên vẫn không dám đi ra ngoài.

Đợi đến đệ tử nội môn kia trở về, hắn mới nhìn về phía mọi người, nói một câu: "Tất cả phải nhớ kỹ, ta là vì nghe được tín hiệu pháo hoa, nên mới cùng các ngươi trốn ở trong hầm.

Nếu không lúc ấy ra ngoài gặp được kẻ xâm nhập, sợ bị phát hiện nên chạy trốn, ta sợ hắn giáng tội cho ta, nên mọi người không được nói lung tung biết không?"

Vương thẩm, Tiểu Cúc, mọi người…