Trường Sinh: Ta Tu Tiên Theo Lối Điền Văn Quá Ổn (Dịch)

Chương 35. Hỏa khắc kim Bùi Mặc, ý định mua pháp thuật bị cản trở

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hơn nữa, sau lưng hắn còn đeo một thanh liên hoàn đao trông có vẻ vô cùng nặng nề.

Nhìn dáng vẻ này, xem ra đây hẳn là một vị đệ tử đa linh căn, lại còn cực kỳ am hiểu chiến đấu.

Đối phương đưa tay ra, cầm lấy một chén nhỏ linh mễ tửu, trước tiên còn cẩn thận đưa lên mũi ngửi thử.

Sau khi xác nhận mùi vị không có vấn đề gì, hắn mới từ từ đưa môi chạm vào vành chén rồi nhấp một ngụm nhỏ.

Dòng rượu mát lạnh khẽ trượt vào trong khoang miệng, hương thơm nồng nàn của gạo và men rượu tức thì lan tỏa ra.

Trong chốc lát, vẻ mặt đầy hồ nghi trên gương mặt của nam đệ tử kia liền biến mất.

Thay vào đó là một đôi con ngươi sáng rực lên.

Hắn còn chép miệng một cái đầy dư vị.

Từ Trường Thanh mỉm cười như không hỏi: "Thế nào?"

"Rượu ngon!" Nam đệ tử cất giọng sang sảng, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

"Đây không phải là tên điên cuồng đao Bùi Mặc song linh căn đó sao?"

"Hắn lại đến khu chợ để tìm rượu uống rồi!"

"Mau tránh xa một chút, tên này hễ say vào là lại nổi điên, gặp người nào cũng chém!"

"Nghe đồn là bởi vì linh căn tương khắc, cho nên tính tình của hắn mới trở nên cổ quái như vậy?"

"Hỏa khắc Kim, tương lai của tên này đã được định sẵn rồi!"

Không ít người đã nhận ra hắn, lập tức ai nấy đều tránh đi thật xa.

Tựa như vừa trông thấy ôn thần vậy.

Từ Trường Thanh thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, đoạn quay sang hỏi đối phương: "Ngươi có mua không?"

"Mua." Bùi Mặc uống cạn phần linh mễ tửu còn lại trong chén, sau đó dùng sức gật đầu.

"Bao nhiêu?" Từ Trường Thanh chuẩn bị chia rượu ra.

Nào ngờ, Bùi Mặc lại phất tay một cái đầy hào sảng: "Tất cả!"

Từ Trường Thanh thoáng sững sờ: "Mười cân là một trăm viên linh thạch hạ phẩm đấy, ngươi chắc chứ?"

Bùi Mặc nhìn hắn chằm chằm, đoạn hỏi ngược lại: "Ngươi thấy ta giống như đang nói đùa lắm sao?"

Từ Trường Thanh không nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, lập tức đưa toàn bộ mười cân linh mễ tửu qua.

Bùi Mặc cũng vô cùng sảng khoái lấy ra một trăm viên linh thạch hạ phẩm.

Sau khi cuộc giao dịch kết thúc, ngay lúc Từ Trường Thanh định rời đi.

Bùi Mặc lại đột nhiên ngăn hắn lại, cười ha hả nói: "Huynh đệ, đây là thông tấn phù của ta, sau này nếu có rượu ngon với chất lượng như thế này nữa thì cứ gọi một tiếng!"

"Ờ— được." Từ Trường Thanh nhận lấy.

"Rượu ngon, đúng là rượu ngon mà!" Bùi Mặc vừa uống rượu, vừa lảo đảo bước đi.

"Mọi thứ cũng đã giao dịch gần xong, đã đến lúc đi mua sắm rồi." Từ Trường Thanh thầm tính toán.

Những vật dụng thường ngày, linh khí công cụ các loại đều phải đổi một bộ mới.

Một là vì chúng thật sự không đủ dùng.

Hai là vì năm mới thì khí tượng cũng phải mới.

Tiếp đó, hắn men theo con phố giao dịch mà tiến thẳng vào bên trong.

Mặc dù tuyệt đại đa số tài nguyên đều bị ngũ đại thế lực tầng dưới lũng đoạn.

Thế nhưng vẫn có không ít tán tu đang buôn bán, có điều phẩm chất đều không được cao cho lắm.

Rất nhanh, Từ Trường Thanh đã trông thấy một gương mặt quen thuộc.

Con lạc đà linh thú quen thuộc.

Chiếc chuông quen thuộc.

Là ai đây?

Tự nhiên là gã bán hàng rong Hồ Bất Quy rồi!

"Bán linh thú đây, toàn bộ đều là linh thú còn nhỏ, giá cả không hề đắt." Hồ Bất Quy không ngừng rao hàng.

"Quả nhiên là ngươi đang ở đây." Từ Trường Thanh tiến lại gần.

"Ồ— đây chẳng phải là Từ đạo hữu đó sao." Ánh mắt Hồ Bất Quy chợt sáng lên.

"Sao thế?" Từ Trường Thanh trêu chọc: "Lần này không bán phân nữa à?"

Hồ Bất Quy có vẻ hơi lúng túng, bèn nói: "Chuyện này tùy lúc tùy nơi mà, ngươi có muốn chọn một con linh thú không?"

Từ Trường Thanh nghe vậy, ánh mắt liền đảo qua đảo lại trên những con linh thú non với hình thù kỳ dị, thế nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thể tìm được một con nào ưng ý.

Hồ Bất Quy thấy thế bèn lập tức giới thiệu: "Ngươi là đệ tử Mộc linh căn, cần phải ở lại linh điền trong một thời gian dài, nếu đã như vậy thì cứ mua một con linh ngưu đi."

Đầu tiên, tuổi thọ của linh ngưu tương đối dài.

Thứ hai, thứ này còn có thể dùng để cày ruộng.

Vì vậy, nó là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều đệ tử Mộc linh căn.

"Ta không muốn ké danh tiếng của Trần Lão Tổ." Từ Trường Thanh lắc đầu.

"Hả? Danh tiếng gì cơ?" Hồ Bất Quy nghe vậy thì ngơ ngác.

"Không có gì, để ta xem thêm chút nữa." Từ Trường Thanh lười giải thích.

Gâu gâu!

Ngay lúc này, một tiếng chó sủa bỗng vang lên.

Âm thanh này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Từ Trường Thanh, hắn vội vàng nhìn sang.

Chỉ thấy trong một góc khuất có một chú chó vàng nhỏ.

Lông vàng mặt trắng.

Ánh mắt linh động.

Cái đuôi nhỏ đang vểnh lên cao.

Bất kỳ ai đến gần, nó đều tỏ ra cảnh giác.

Chú chó vàng nhỏ này, không khỏi khiến Từ Trường Thanh chìm vào dòng hồi ức.

Ở kiếp trước, hắn sinh ra ở nông thôn.

Trong nhà từng nuôi rất nhiều chó mèo.

Trong số đó có một con chó tên là "Đại Hoàng", vô cùng thông minh.

Mỗi lần tan học về nhà, hắn đều thấy nó đứng ở đầu làng để chào đón.

Người còn chưa kịp đến gần, cái đuôi của nó đã bắt đầu vẫy điên cuồng.

Tuy không hoàn toàn giống với con chó mà hắn đang thấy bây giờ.

Thế nhưng cảm giác này lại quen thuộc đến lạ.

"Thích à?" Hồ Bất Quy phản ứng rất nhanh, xua tay nói: "Tặng cho ngươi đó!"

"Không, ta mua." Từ Trường Thanh lại không hề có ý định đón nhận thiện ý này.

Hồ Bất Quy nói với vẻ không quan tâm: "Chó vàng nhỏ không đáng tiền đâu."

"Trong mắt ngươi, có lẽ nó vừa quê mùa vừa bẩn thỉu không đáng tiền, nhưng trong mắt ta nó lại khác." Từ Trường Thanh nói rồi lấy ra năm viên linh thạch hạ phẩm từ trong túi trữ vật nhỏ, không cho đối phương từ chối mà dúi thẳng vào tay.

Hồ Bất Quy không nhận, mà chỉ cười khan rồi hỏi: "Có thể đổi thành linh mễ được không?"