Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Vương thúc đang bận đấy ạ!”
Mạc An vừa vào cửa đã nhìn thấy Vương Xuân Nhạc đang tính sổ ở quầy hàng.
“Là An à, mau vào đây!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vương Xuân Nhạc ngẩng đầu lên vội vàng quan tâm.
“Tiểu Tùng, cháu ra đây trông hàng một lát, ta nói chuyện với An.”
Dặn dò thiếu niên đang đọc điển tịch gần đó xong, Vương Xuân Nhạc dẫn Mạc An đi về phía hậu viện.
Pha một ấm trà, Vương Xuân Nhạc chậm rãi nói: “An, cháu đi Minh Vân sơn mạch rèn luyện mấy tháng, cảm thấy thế nào rồi?”
“Lúc nào cũng phải cảnh giác, không thể lơ là dù chỉ một chút, có lẽ nơi trông có vẻ an toàn chưa chắc đã an toàn.”
Nhớ lại chuyện con Tam Lân Xà ngày hôm qua, Mạc An cười khổ đáp.
“Không tệ, ra ngoài lịch luyện thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nguy hiểm khó lòng phòng bị, cẩn thận mới là thượng sách.”
Vương Xuân Nhạc gật đầu tán thưởng.
Không biết nghĩ đến điều gì, Vương Xuân Nhạc nhìn xa xăm, giọng nói đầy thâm ý: “Để tăng cường an toàn, đôi khi chạy nhanh cũng là một lợi thế lớn. Nếu hiện tại cháu chưa có sự chuẩn bị về mặt này, thì phải nhanh chóng làm đi.”
Nhìn ánh mắt tràn ngập chuyện xưa của Vương Xuân Nhạc, tuy Mạc An có hơi tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Vâng, cháu biết rồi Vương thúc. Về mặt này cháu đã chuẩn bị sẵn rồi.” Mạc An nghiêm túc gật đầu.
Phương diện thận trọng này, hắn có kinh nghiệm. Chẳng phải hắn đã dẫn Tiểu Nhị luyện khí hậu kỳ đi lang thang ở ngoại vi Minh Vân sơn mạch suốt nửa năm, đến bây giờ mới vào khu vực trung vi sao? Còn về sâu bên trong Minh Vân sơn mạch, hắn tuyệt đối sẽ không cân nhắc cho đến khi bản thân đột phá Luyện Khí hậu kỳ.
Truyền thụ kinh nghiệm cho Mạc An một lúc, Vương Xuân Nhạc đột nhiên cười nói: “Một thời gian trước Yên Nhi đã dẫn khí nhập thể đột phá Luyện Khí tầng một, cứ đòi gặp cháu đó, khi nào cháu có thời gian thì hai đứa gặp nhau nhé?”
“Dạ vâng, cháu cũng rất muốn gặp Hiền Yên muội muội.” Mạc An vui vẻ đồng ý.
Dù chưa từng gặp mặt muội muội mới mười hai tuổi này, nhưng Mạc An vẫn có chút hiểu biết về nàng ấy.
Nghe nói là tứ linh căn, tuy thiên phú tu luyện không quá tốt, nhưng Vương Xuân Nhạc lại khá hài lòng.
Theo Mạc An được biết, trẻ con ở nơi này và các khu vực lân cận sau khi được kiểm tra có linh căn vào năm sáu tuổi sẽ bắt đầu tôi luyện cơ thể. Thời gian dài ngắn khác nhau và tùy theo thể chất từng người, phổ biến khoảng ba bốn năm, sau đó mới bắt đầu chính thức tu luyện.
Vì Vương Hiền Yên là trẻ sinh non, thể chất yếu ớt bẩm sinh nên mãi đến năm ngoái mới bắt đầu tu luyện, không ngờ giờ đã dẫn khí nhập thể rồi, quả thực đáng mừng.
Hẹn gặp vào đầu năm sau, Mạc An đưa Thanh Linh Ngư và Thanh Trúc Tửu cho Vương Xuân Nhạc, sau đó trò chuyện vài câu rồi cáo từ.
Trở về động phủ, Mạc An thấy Quy Quy đang nằm bên bờ ao cho Bạch Ngọc Ngư ăn, nhanh chóng đi tới cười nói: “Đợi đến khi ăn được thịt chúng nó, bông cúc vàng cũng nguội lạnh rồi. Chi bằng lần sau chúng ta đến cái hồ ở Minh Vân sơn mạch vớt mấy con Thanh Linh Ngư về ăn còn đáng tin hơn.”
“Xì xì, gù.”
Quy Quy quay đầu lại kêu bất mãn.
“Ba đương nhiên biết Bạch Ngọc Ngư ngon hơn, lại còn giúp ích cho việc tu luyện của chúng ta nữa, nhưng chẳng phải là ngươi không đợi nổi rồi sao?” Mạc An nhìn vẻ mặt bất mãn của nó trêu chọc.
“Xì!”
Quy Quy lườm Mạc An một cái thật mạnh, bắt đầu dùng móng vuốt lớn rải thịt xuống ao.
Ăn chết các ngươi đi, mau mau lớn lên! (≧0≦)
Vừa rải, cái chân còn dùng sức vỗ mấy cái xuống mặt nước.
Mạc An thấy vậy buồn cười không thôi, vỗ vỗ móng vuốt của nó, dỗ dành: “Hôm nay chúng ta ăn Vịt Mỏ Lớn nướng, được không?”
Nghĩ đến con vịt xấu xí kêu quàng quạc hôm qua, Quy Quy miễn cưỡng gật đầu.
“Được rồi, vậy ba đi chuẩn bị giàn bếp than, ngươi nhổ lông đi.”
Mạc An vừa đi về phía nhà bếp vừa nói, lấy con vịt có cái mỏ chiếm một phần ba cơ thể từ túi trữ vật ra đặt xuống đất.
“Gù.”
Ba ngày sau, Tinh Ma Thảo được trồng đã đến kỳ thu hoạch. Sau khi thu hoạch và chế tác thành phù giấy, Mạc An lại tốn vài ngày vẽ linh phù và rồi đến ngày bày sạp.
Sáng sớm chuẩn bị xong linh phù cần bán, Mạc An đi ra ngoài.
Hiện tại mỗi lần bán linh phù đều tăng lên, chỉ dựa vào phù giấy trống được chế tác từ Tinh Ma Thảo tự trồng là không đủ, cứ cách một thời gian Mạc An lại mua vài chục tấm phù giấy trống.
Trên đường không trì hoãn, rất nhanh đã đến quảng trường tán tu.
“Hà đạo hữu mấy ngày nay vào núi à?”
Gặp Hà Miểu bán tài liệu yêu thú, Mạc An cười chào hỏi.
“Đúng vậy, Mạc đạo hữu lại đến thời gian bày sạp rồi.” Hà Miểu cũng nhàn nhạt đáp lại chào hỏi.
Không biết hôm nay là ngày lành gì, đi về phía trước chưa bao lâu, Mạc An lại thấy hai mẹ con Lâm Khê.
“Mạc đại ca, huynh cũng đến bày sạp sao!”
Từ xa Lâm Nhã đã nhìn thấy Mạc An và chào hỏi. Nàng ấy thường xuyên mua Thần Hành Phù của Mạc An, cộng thêm hai nhà lại là hàng xóm, nên bây giờ hai người cũng coi như quen biết.
“Lâm tiền bối, Tiểu Nhã.”
Mạc An bước tới chào hỏi, liếc nhìn qua, thấy trên sạp ngoài đan dược ra còn có không ít tài liệu yêu thú.
Vì Lâm Nhã không có thiên phú luyện đan, để kiếm kế sinh nhai sau này, những năm gần đây Lâm Khê thường dẫn nàng ấy ra ngoài săn yêu thú để rèn luyện.
“Mạc đạo hữu.” Lâm Khê cười ôn hòa chào hỏi.
Bà biết con gái mình có ý với Mạc An, sau khi tìm hiểu một chút về Mạc An thì bà cũng thấy đó là một lựa chọn không tồi. Tuy nhiên, sau này thấy Mạc An hoàn toàn không có ý định đó, bà đành bỏ cuộc.
Bây giờ cứ coi như người quen mà đối xử, cũng không tệ.
“Việc buôn bán vẫn tốt chứ?”
“Cũng được, gần đây có không ít tu sĩ vào Minh Vân sơn mạch, kéo theo đan dược được bán ra cũng nhiều hơn.”
Chào hỏi vài câu, Mạc An đi đến sạp hàng tương ứng với bảng số của mình để chuẩn bị mở hàng.
“Mạc đạo hữu, cho ta bốn tấm Thần Hành Phù tinh phẩm.”
“Ta muốn sáu tấm.”
Nhờ có Thần Hành Phù tinh phẩm và danh tiếng tích lũy, linh phù vẫn bán rất nhanh. Đếm được đã bán sáu bảy mươi tấm phù lục, Mạc An dọn sạp, như thường lệ đi dạo ở quảng trường tán tu.
Bổ sung một ít tài liệu vẽ phù, lại mua cho Quy Quy một bình Thú Linh Đan nhất giai thượng phẩm, Mạc An trở về động phủ.
“Tiểu Nhị, có kẹo đậu ngon lắm này!”
Thả con rùa to lớn ra khỏi túi linh thú, Mạc An lấy bình ngọc ra lắc lắc.
“Gù.”
Quy Quy nhìn chằm chằm kêu sung sướng, cọ cọ vào Mạc An rồi ngậm bình ngọc chầm chậm đi về phía ao. Giờ chỗ đó đã trở thành nơi thường trú của nó, lũ Bạch Ngọc Ngư đã quen với việc mỗi ngày có một rùa nuôi dưỡng chúng nên không sợ chút nào.
Mạc An nhìn Quy Quy đang ngồi bên bờ ao khẽ ngửi miệng bình, rồi lại xem những con cá đang bơi lội vui vẻ trong nước, ngắm linh thảo linh rau đang phát triển tươi tốt trong linh điền, hắn khẽ mỉm cười bước vào bếp nấu cơm.
Chẳng mấy chốc, khói bếp đã bay lượn trên sân nhỏ.
Cuộc sống của Mạc An cứ thế bình yên mà phong phú với việc tu luyện, vẽ phù, làm ruộng, nuôi Quy Quy và đi săn.
Sáng sớm, nhìn lớp sương mỏng trong suốt trên mặt đất, hà hơi ra làn khói trắng, Mạc An nói với Quy Quy đang nằm bên cạnh: “Tiểu Nhị à, hôm nay là lần đi săn cuối cùng của năm nay rồi đó, về nhà chúng ta sẽ đón năm mới thật vui vẻ và mỹ mãn!”
“Gù!”
Quy Quy nghe xong ngồi thẳng dậy.
Nó cũng rất thích đón Tết! Món ăn luôn rất thịnh soạn.
Sau khi chuẩn bị xong, hai rùa chỉnh tề xuất phát đi về phía Minh Vân sơn mạch.
Ra khỏi phường thị, Mạc An cảm thấy tim mình đập nhanh một cách khó hiểu. Hắn nghĩ lại từ trang bị cho đến lộ trình đều không có vấn đề gì nên không nghĩ nhiều nữa, cứ thế đi thẳng vào rừng núi.