Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đao lớn màu vàng, họ Vạn, chẳng phải đó chính là Vạn Cửu Đao nổi danh khắp Minh Vân sơn mạch sao?
Trong tin đồn người này có sức chiến đấu cực cao, chém giết yêu thú đồng cấp không vượt quá chín đao.
Nhìn Liêu Kinh Viễn với nửa thân mình vùi trong đất, Mạc An bắt đầu sợ hãi, thân thể từ từ lùi lại.
“Hì hì.”
Vạn Cửu Đao nghe Liêu Kinh Viễn cầu xin, cười nhạo một tiếng, từ từ nắm chặt đại đao, khi cách lão ta vài bước đột nhiên dừng lại, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn dùng hết sức ném đao về phía lão ta. Nhìn vẻ mặt bỗng nhiên âm trầm của Liêu lão đầu, Vạn Cửu Đao cười như không cười. Chưa kể bản thân cũng là nỏ mạnh hết đà, đan điền không còn chút linh lực nào, lại chạy đến trước mặt con chó già sắp chết, chẳng lẽ muốn nó cắn một miếng trước khi chết sao?
Liêu Kinh Viễn đang nằm dưới mặt đất nhìn đại đao phá không bay vút tới, biết không lừa được, nhưng cũng phải thôi, họ đều là những kẻ già đời cả rồi.
“Vút!”
Khi đại đao sắp đâm vào cơ thể, trong mắt Liêu Kinh Viễn đột nhiên lóe lên tia sáng âm hiểm, lão ta gắng sức xoay người một cái, dùng sức ném mạnh vật mà không biết từ lúc nào đã nắm chặt trong tay ra.
“Thiên Lôi Tử!”
Nhìn vật thể bay tới, Vạn Cửu Đao thất thanh kêu lên, không còn vẻ nắm chắc phần thắng như vừa rồi nữa.
“Lão thất phu, ta Vạn Cửu Đao và ngươi không đội trời chung, sau khi chết hồn phách cũng sẽ đời đời kiếp kiếp quấn lấy ngươi, khiến ngươi không được yên thân.”
Cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, giọng nói khàn đặc của Vạn Cửu Đao dần chìm vào trong đó.
“Ha ha ha, cuối cùng vẫn là lão phu thắng thế hơn!”
Chậm rãi bò dậy từ mặt đất, tóc tai Liêu Kinh Viễn bù xù trông như ma quỷ, nhìn cái hố lớn bốc khói trước mặt, lão ta không kìm nén được phát ra tiếng cười quái dị.
Tuy lãng phí một viên Thiên Lôi Tử, nhưng đã lên kế hoạch mấy năm, cuối cùng bảo vật cũng sắp đến tay.
Lão không biết Vạn Cửu Đao có chiến lực mạnh mẽ sao? Đương nhiên là không phải. Để đối phó gã, bản thân lão đã dùng hơn nửa số linh thạch để mua những đồ sát khí mạnh mẽ, trong đó quý giá nhất chính là viên Thiên Lôi Tử này.
Nghĩ đến bảo vật, chân Liêu Kinh Viễn đi khập khiễng lảo đảo bước tới, như phát điên chạy về một hướng.
Mạc An chưa kịp lùi mấy bước đã bị tiếng nổ kinh hoàng hất văng trở lại. Khói bụi tan đi, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy là Liêu lão đầu trông như phát điên.
Lúc này hắn cũng cực kỳ tò mò, rốt cuộc hai người đó đang tranh giành bảo vật gì mà trong suốt cuộc đối thoại lại không hề nhắc đến tên. Điều này cho thấy bảo vật đó cực kỳ quý giá, dù cuối cùng vẫn chưa ngã ngũ, nhưng tất cả đều đang giữ bí mật về nó.
Thứ có thể khiến hai tu sĩ Luyện Khí tầng chín đỉnh phong đánh nhau đến ngươi chết ta sống, lại để cho Liêu lão đầu sau khi chiến thắng phát điên, Mạc An chỉ có thể nghĩ đến một loại bảo vật duy nhất – Trúc Cơ Đan.
Đối với mỗi tu sĩ Luyện Khí tầng chín, đây là một viên tiên đan thông đến đại đạo, đồng thời cũng là một viên thuốc độc chết người. Vô số tu sĩ đã vì nó mà lao tâm khổ tứ, bất chấp mọi thủ đoạn.
Lúc này nhìn Liêu lão đầu đang thoi thóp, tuy Mạc An có hơi động lòng, nhưng cũng không nảy sinh ý nghĩ giết người đoạt bảo.
Đương nhiên, không phải vì cái gọi là chính nghĩa trong lòng. Một là bản thân hắn Trúc Cơ không cần Trúc Cơ Đan, theo như Mạc An hiểu, trong mấy cảnh giới đã biết, hắn đột phá đều sẽ không có bình cảnh, còn về những cảnh giới sau đó thì chưa rõ.
Tất nhiên, nếu có thể kiếm được một khoản linh thạch lớn thì cũng tốt, nhưng sự âm hiểm của Liêu lão đầu đã dọa Mạc An sợ hãi, giờ nhìn khuôn mặt đó vẫn thấy ghê người.
Nếu bản thân xông tới rồi lại bị một loại bảo vật nào đó nổ bay thì sao bây giờ?
“Chậc chậc chậc, Tiểu Nhị à, vở kịch lớn đó nha!”
Nhìn Liêu lão đầu đi xa, vẻ mặt Mạc An phức tạp.
Hôm nay quả thực đã xem một vở kịch lớn, đạo cao một thước, ma cao một trượng, lật ngược rồi lại xoay ngược!
“Xì.”
Quy Quy đồng tình, ngược lại hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên mình vẫn còn non nớt! Nhưng trong đôi mắt sáng ngời ấy, tròng mắt đảo đi đảo lại không biết nghĩ đến điều gì, lóe lên ánh sáng đáng sợ.
“Tiểu Nhị, chúng ta đi thôi!”
Ngay khi Mạc An chuẩn bị lên đường trở về phường thị, từ xa lại có tiếng nổ mạnh truyền tới.
“Vạn tiểu nhi, lão phu không cam tâm, không cam tâm...”
Nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết, gầm giận dữ tuyệt vọng, Mạc An đã bước được mấy bước lại rụt chân về.
Làm sao lại không để cho mình đi chứ!
Hắn phải đi xem Liêu lão đầu chết chưa, nếu chết rồi, nói không chừng có thể nhặt được món hời.
“Tiểu Nhị, chúng ta cứ đứng nhìn từ xa thôi, trước tiên xác nhận tình hình đã.”
Sợ Quy Quy lỗ mãng, Mạc An đặc biệt dặn dò.
“Gù.”
Nhìn Quy Quy trả lời sảng khoái, Mạc An yên tâm đi về phía trước.
Tiếp tục đi dọc theo sườn núi, sau khi đi thêm hàng trăm trượng, Mạc An đã thấy mục tiêu.
Thân thể lão Liêu tả tơi nằm bất động bên cạnh một hang đá bị nổ tung.
Mạc An cố ý gây tiếng động trước, muốn xem liệu người đó còn sống hay không. Thăm dò một lúc không thấy động tĩnh gì, nhưng Mạc An vẫn không dám tiến lên, ai biết có phải lão ta giả vờ không.
“Gù?”
Quy Quy thấy Mạc An mày ủ mặt ê, nghi hoặc kêu một tiếng. Từ sườn núi đi xuống dưới, Mạc An vừa định gọi về thì thấy nó dừng lại.
“Grào!”
Cùng với khí tức lan tỏa và linh khí cuồn cuộn, một quả cầu sáng màu vàng đất bắt đầu hình thành trong miệng lớn của Quy Quy.
“Vút!”
Nhìn luồng sáng như tia laze bắn thẳng về phía lão Liêu, Mạc An cứng đờ. Hắn thực sự không biết tầm bắn xa nhất của khẩu pháo ánh sáng này là bao nhiêu, vì bình thường săn bắn cũng chưa gặp khoảng cách xa như vậy, đã hơn một trăm trượng rồi.
“Bùm!”
Nhìn thi thể bị đánh thành hai khúc, Mạc An không lần ra manh mối, Liêu lão đầu này chết thật rồi sao?
Dễ dàng vậy? Sao lại khiến người ta không dễ tin chút nào chứ?
Ra hiệu cho Quy Quy “bùm bùm” thêm hai phát nữa, nhìn lão Liêu đã thành bãi thịt nát, rốt cuộc Mạc An cũng yên tâm.
“Tiểu Nhị, chúng ta đi lên phía trước xem thử, xác nhận xem cái gì đã giết chết Liêu lão đầu?”
Khi đến gần, Mạc An thấy một lớp bột đá dày được tạo ra từ những tảng đá lớn bị nổ tung ở rìa hang động, bên cạnh còn có những mảnh trận kỳ vỡ nát.
“Đây lại là công nghệ đen gì vậy?”
Mạc An xoa cằm suy nghĩ. Tuy uy lực không bằng Thiên Lôi Tử, nhưng lại mạnh hơn linh phù nhất giai thượng phẩm bình thường, hơn nữa còn là loại gây nổ.
“Địa Lôi Tử?”
Tuy chưa từng thấy, nhưng Mạc An chỉ có thể nghĩ đến cái này. Thiên Lôi Tử và Địa Lôi Tử đều là linh khí dùng một lần kết hợp từ phù khí, vừa khó luyện chế lại vừa có uy lực cực lớn.
Trong trường hợp không phòng bị thậm chí Thiên Lôi Tử có thể làm tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị thương, Địa Lôi Tử cũng có thể trọng thương tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong.
Đột nhiên nhớ đến lời nguyền rủa khàn đặc trước khi chết của Vạn Cửu Đao, bỗng nhiên Mạc An cảm thấy rợn cả người.
Gã thật sự tức giận đến cực điểm nên mới chửi rủa, hay tự biết không sống được, cố ý nói vậy làm cho Liêu lão đầu mất cảnh giác?
“Đen tối quá, Tiểu Nhị, con người và cả thế giới này đều quá đen tối!”
Lúc này Mạc An không chỉ sợ hãi hai người kia, mà còn sợ cả cái môi trường đã tạo ra họ.
Từ khi đến tu tiên giới, tuy lúc đầu cuộc sống khá vất vả, nhưng sau đó lại thuận buồm xuôi gió, khá yên bình. Hắn biết tu tiên giới tàn khốc, nhưng hôm nay mới thực sự chứng kiến tận mắt.
Tiểu Nhị nghi hoặc nghiêng đầu.
Cái gì đen tối quá? Trời đã tối đâu? Tim người phải màu đỏ chứ?
Hít sâu một hơi, Mạc An ổn định lại tinh thần nói: “Tiểu Nhị, hướng về phía cửa hang kia thử một chút.”
“Gù.”
Sau ba tiếng nổ “bùm bùm bùm”, thấy ngoài bụi khói mù mịt thì không có gì lạ xảy ra, rốt cuộc Mạc An cũng yên tâm.
Nghĩ đến việc từ lúc mình nghe thấy tiếng đấu pháp đến giờ đã gần một khắc, nếu có tu sĩ khác nghe thấy động tĩnh mà chạy đến thì cũng là một rắc rối, hắn nhanh chóng tiến lên lục soát Liêu lão đầu bị đè thành đống thịt nát.
Túi trữ vật còn nguyên vẹn, thần thức quét qua còn phát hiện một cái bình ngọc.
Không kịp xem xét, thấy Quy Quy nhìn hang động bị sập, Mạc An không hy vọng gì nhiều, vì có lẽ Liêu lão đầu bị nổ chết khi đang đi ra ngoài, khả năng cao đồ tốt đều ở trong túi trữ vật rồi.
Thần thức quét qua, quả nhiên không có. Sau khi dùng Hỏa Cầu Phù tiêu hủy thi thể, Mạc An vội vàng gọi: “Tiểu Nhị, chúng ta đi nhanh thôi!”
“Xì.”
Thấy Quy Quy muốn cõng mình, Mạc An không từ chối, bây giờ nhanh được chút nào hay chút đó. Hắn còn kích hoạt một tấm Thần Hành Phù nhất giai trung phẩm dán lên lưng nó.
Tinh thần Mạc An căng thẳng suốt dọc đường, cho đến khi nhìn thấy lối vào phường thị mới thả lỏng.
Trở về động phủ, hắn tiến vào phòng tu luyện.
Mạc An không vội kiểm tra túi trữ vật mà thay vào đó xem xét lại những gì đã xảy ra hôm nay, hồi tưởng xem có sơ hở nào không, đặc biệt là khoảng thời gian hắn nhặt của rơi.
Hiện trường chắc không sao, chỉ là dấu vết tu sĩ đấu pháp, chuyện này xảy ra hàng ngày ở Minh Vân sơn mạch.
Lúc rời đi, thần thức của hắn thăm dò xung quanh cũng không phát hiện điều gì bất thường. Ngẫm nghĩ lại thật kỹ càng, trái tim Mạc An đang treo lơ lửng mới từ từ hạ xuống.
“Xì gù!”
Nhìn Quy Quy bên cạnh đang thúc giục mình, Mạc An thong thả nói: “Được được, giờ ta sẽ xem chúng ta đã thu hoạch được những bảo bối gì.”
Vì Liêu lão đầu đã chết, dấu vết thần hồn trên túi trữ vật bắt đầu tiêu tán, nên không mất nhiều thời gian phá bỏ cấm chế.
Thần thức của Mạc An dò vào bên trong, ngay lập tức trợn tròn mắt.
Một đống lớn linh thạch, hơn mười hộp gỗ hộp ngọc, vài món Linh Khí sáng rực, ngoài ra còn có không ít đồ lặt vặt.
“Tiểu Nhị, chúng ta sắp phát tài rồi! Quả nhiên là giết người phóng hỏa đai lưng vàng!”
“Gú gú.”
Quy Quy tò mò cực độ, nó cũng muốn xem.
“Được, ta lấy ra ngay.”
Trước tiên Mạc An nhấc ra hơn mười cái hộp với chất liệu khác nhau và vài bình ngọc, sau đó chất đống linh thạch trên mặt đất.
Nhìn Quy Quy vui vẻ đếm linh thạch, Mạc An cũng bắt đầu kiểm tra những bảo vật trước mắt, đầu tiên là bình ngọc, bởi vì nếu đoán đúng bảo vật tranh giành là Trúc Cơ Đan, thì nó hẳn phải ở trong bình đan dược.
“Ngưng Khí Đan, Ngũ Độc Tán, Bạch Dương Đan.”
Mạc An kiểm tra tất cả các bình đan dược, nhưng thật bất ngờ, đừng nói là Trúc Cơ Đan, ngay cả các loại đan dược khác cũng không nhiều.
Ngoài những thứ dùng để tu luyện, chỉ có một bình độc tán, còn lại như đan dược chữa thương hay phục hồi linh lực đều không còn viên nào, chắc đã dùng hết trong lúc đấu pháp rồi.
“Không phải chứ, nếu là bảo vật khác thì sao hai người lại đánh nhau đến sống chết không màng nguy hiểm?”
Sau khi mở mười mấy cái hộp, Mạc An càng thêm khó hiểu, bởi vì bên trong đều là linh dược và khoáng thạch. Mặc dù phẩm cấp ở nhất giai thượng phẩm rất quý giá, nhưng nói hai tu sĩ Luyện Khí tầng chín vì những thứ này mà đánh nhau sống chết thì Mạc An không tin.
Hơn nữa, nhớ lại những lời nói mơ hồ giữ bí mật về bảo vật của họ, hắn càng thêm nghi ngờ.
“Gù, gù!”
Tiếng kêu vui vẻ của Quy Quy kéo Mạc An trở lại thực tại. Thấy Mạc An nhìn mình, Quy Quy vừa gầm vừa khoa tay múa chân.
“Có tám nghìn chín trăm sáu mươi bảy khối linh thạch?” Mạc An ngạc nhiên nói.
Mặc dù nhìn đống linh thạch đó đã thấy không ít, nhưng con số này vẫn nằm ngoài dự đoán của Mạc An.
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ lại, đây là tài sản của hai tu sĩ Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, nên cũng không cảm thấy quá nhiều nữa.
“Tiểu Nhị, ba đoán sai rồi, không có Trúc Cơ Đan.” Nói rồi Mạc An vẫn không tin, lật tung túi trữ vật lên nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì đặc biệt quý giá.
Dù đã thu hoạch cực lớn, Mạc An cũng rất thỏa mãn, nhưng chuyện này quả thực kỳ lạ, khiến hắn không thể không bận tâm.
“Gù?”
Quy Quy không nghĩ nhiều như vậy, không tìm thấy thì thôi. Nhưng nó lại nhớ đến thứ khác, kéo tay áo Mạc An rồi chỉ vào túi trữ vật của hắn.
“Ngươi muốn ăn Nguyên Khí Quả à?” Mạc An cười hỏi.
Nó vừa nhổng mông lên, Mạc An đã biết nó muốn làm gì.
“Gù!” Quy Quy gật đầu lia lịa.
“Được, hôm nay ba cho ngươi ăn thỏa thích.” Mạc An nói xong, mở túi trữ vật của mình lấy Nguyên Khí Quả ra.
“Hả?”
Thần thức thấy một bình ngọc đặt ở chỗ trống trải thì đột nhiên sững lại, đây là thứ tìm được từ trên người Liêu lão đầu.
Trong lòng nhảy thót một cái, không lẽ Trúc Cơ Đan ở đây sao?
Lấy ra mấy viên Nguyên Khí Quả cho Quy Quy, Mạc An nóng lòng mở bình ngọc ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy thứ bên trong, đột nhiên con ngươi của Mạc An co rút lại.