Trường Sinh Tiên Quy

Chương 54. Kế Hoạch Tích Lũy Linh Thạch

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Điều quan trọng là giá cả cũng rất rẻ, thực sự mười bốn vạn linh thạch đã vượt quá mong đợi của hắn. Tuy nhiên nhìn Phùng Hữu Đạo tiếp tục giới thiệu đảo Hắc Tùng, hắn vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên và chăm chú lắng nghe.

“Mức độ nguy hiểm của đảo Hắc Tùng nằm giữa đảo Tử Sa và đảo Song Ngư, nhưng nó có một ưu điểm rất rõ ràng đó là diện tích đảo này lớn hơn đảo cỡ nhỏ thông thường rất nhiều. Chiều dài từ đông sang tây hơn một nghìn dặm, chiều rộng từ bắc xuống nam hơn tám trăm dặm, gần như tương đương với những đảo cỡ vừa có linh mạch tam giai. Hơn nữa địa hình trên đảo phân bố rất tốt, khu vực phía tây dễ bị hải thú tấn công là núi cao, phía đông có bình nguyên rộng lớn. Tên đảo sản xuất Hắc Tùng Mộc cũng có giá trị cao, khí hậu lại rất thích hợp cho người phàm sinh sống, nên giá bán cao nhất trong ba hòn đảo, cần hai mươi vạn linh thạch hạ phẩm.”

Giới thiệu xong, Phùng Hữu Đạo nhìn Mạc An hỏi: “Mạc tiểu hữu, ngươi còn muốn tìm hiểu gì về ba hòn đảo này không?”

“Không còn nữa.” Mạc An lắc đầu.

“Vậy Mạc tiểu hữu có hứng thú với hòn đảo nào?”

“Tiền bối, vãn bối cảm thấy đảo Song Ngư không tồi, nhưng hiện tại còn thiếu chút linh thạch, đợi vãn bối góp đủ linh thạch sẽ đến mua.”

Mạc An nói với vẻ mặt có chút ngại ngùng. Dù sao cũng đã lãng phí thời gian của người ta lâu như vậy, mà hắn lại chưa mua, dù là giả vờ xin lỗi cũng phải thể hiện ra.

Quả thật Phùng Hữu Đạo nghe xong trong lòng có chút không vui, nhưng trên mặt không hề biểu lộ, bởi vì ông đã gặp tình huống này khá nhiều rồi. Hôm nay cứ nghĩ Mạc An sẽ mua đảo siêu nhỏ, nhưng kết quả lại cho ông một bất ngờ lớn, ông đã dốc hết công sức, giờ mọi chuyện không thành nên đương nhiên trong lòng hơi khó chịu. Ai biết lời hắn nói tích linh thạch để mua là thật hay giả?

Thế là trên mặt có chút khó xử, ông mở lời: “Tiểu hữu, ngươi phải góp đủ linh thạch càng sớm càng tốt. Nếu thời gian quá lâu, sau này có tu sĩ khác nhìn trúng đảo Song Ngư thì ta cũng khó xử.”

“Tiền bối, vãn bối biết rồi.” Mạc An nghiêm túc gật đầu.

Rời khỏi đại điện Tây Nhai, Mạc An bắt đầu suy nghĩ làm thế nào nhanh chóng kiếm linh thạch. Hiện tại hắn có tổng cộng hơn bốn vạn linh thạch hạ phẩm, dù có bán cả một viên Thổ Nguyên Châu mà Quy Quy thai nghén ra cũng chỉ được năm vạn linh thạch, vẫn còn thiếu một khoản lớn.

Trước đây không có mục tiêu, bây giờ đã có hòn đảo phù hợp, tự nhiên phải nhanh chóng nắm trong tay mới tốt.

Thực ra khi mua đảo không nhất thiết phải trả hết tiền, dù sao thì vẫn cực kỳ hiếm tu sĩ Trúc Cơ có thể một lần bỏ ra mười mấy hai mươi vạn linh thạch. Có nhiều linh thạch như vậy, tích lũy để mua tài nguyên đột phá Tử Phủ không phải tốt hơn sao?

Vì vậy cũng có cách thức tương tự như vay mượn, trước tiên nhận được quyền khai thác đảo, sau đó dùng đồ sản xuất trên đảo từ từ trả nợ linh thạch. Dù sao một hòn đảo được khai thác sâu so với một hòn đảo hoang sơ, giá trị hoàn toàn không thể sánh bằng. Nhưng cách này giống như khoản vay mua nhà ở kiếp trước của Mạc An, tính cả gốc lẫn lãi thì linh thạch sẽ tăng gần gấp đôi.

Mạc An không chọn cách này, tiếc linh thạch là một phần, chủ yếu hắn cảm thấy trong thời gian ngắn sẽ không có ai để ý đến đảo Song Ngư.

Trở về động phủ, Mạc An bắt đầu tính toán cẩn thận. Trong hai năm qua trừ các khoản chi tiêu, hắn đã tích lũy được khoảng bốn vạn linh thạch. Nhưng trong số đó có hơn một nghìn tấm linh phù vẽ trước đây, chủ yếu là Quy Quy tu luyện khá tốn tài nguyên, một năm tiêu vài nghìn đến vạn linh thạch, nếu không thì có thể tích lũy được nhiều hơn. Chỉ có điều thực lực là nền móng, không thể tiết kiệm khoản linh thạch này, cũng không nên tiết kiệm.

Vì vậy muốn tích lũy linh thạch nhanh hơn, hoặc là mình tăng thời gian vẽ phù để thắng bằng số lượng, hoặc là vẽ ra linh phù cấp cao hơn để thắng bằng chất lượng.

“Trước đây mỗi ngày vẽ hai tấm linh phù, nếu sau này vẽ ba tấm, một năm được khoảng một nghìn một trăm tấm, có thể bán hơn ba vạn tám nghìn linh thạch. Giá vốn của một tấm Thủy Hành Phù là bảy linh thạch, vậy có thể kiếm được ba vạn linh thạch, nếu bán thêm nhiều linh phù tinh phẩm thì giá trị sẽ còn cao hơn, không tính chi phí thì khoảng ba năm là đủ.”

Ba vạn linh thạch một năm nghe có vẻ rất nhiều, đúng là nhiều thật. Nhưng điều này chỉ đúng với Mạc An, đối với một Phù Sư bình thường thì chuyện này căn bản là không thể. Nếu một Phù Sư vẽ phù chỉ có xác suất thành công ba thành, thì dù một năm có cường độ cao vẽ một nghìn tấm, thành công ba trăm tấm cũng chỉ kiếm được khoảng một vạn linh thạch. Lại trừ đi chi phí bảy nghìn linh thạch, chỉ còn lại ba nghìn linh thạch. So với khả năng kiếm linh thạch của Mạc An thì chênh lệch gấp mười lần.

Vẽ phù không chỉ tiêu hao linh lực, mà quan trọng hơn là tiêu hao tinh thần lực. Linh lực thì dễ hồi phục, nhưng tinh thần lực thì rất khó. Đối với một Phù Sư nhất giai thượng phẩm, vẽ ba tấm linh phù cùng phẩm cấp một ngày là một gánh nặng rất lớn.

Vì vậy lời đồn rằng tu tiên bách nghệ có thể kiếm linh thạch không sai, nhưng những người thực sự kiếm được nhiều linh thạch đều là những người có tài nghệ cao siêu. Dù sao thì chi phí bỏ ra không hề nhỏ, việc bồi dưỡng một nhân tài đặc biệt như vậy ở giai đoạn đầu còn tốn kém hơn rất nhiều.

Những người làm tu tiên bách nghệ bình thường cũng chỉ tốt hơn tu sĩ phổ thông một chút, nhưng thắng ở an toàn, không cần ra ngoài liều mạng với yêu thú hay hải thú.

---

Chương gốc này ngắn vậy đấy chứ ta không cắt gì đâu