Trường Sinh Tiên Quy

Chương 9. Lễ Mừng Năm Mới, Quảng Trường Tán Tu

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tối giao thừa lại trùng với lúc đột phá, Mạc An quyết định không tiếp tục tu luyện mà nghỉ ngơi một đêm ngon lành. Ôm Quy Quy nằm trên giường, hắn nghĩ về tốc độ tu luyện của bản thân, có nhiều nguyên nhân chậm đến mức độ này.Thứ nhất, bản thân là loài rùa, vốn dĩ tốc độ tu luyện đã chậm, thêm vào đó công pháp khiến linh lực luyện hóa ra vô cùng tinh thuần. Nghĩa là linh khí hấp thu được, sau khi luyện hóa chỉ còn lại một phần rất ít.

Thứ hai, Mạc An phát hiện mỗi lần mình đột phá, ngoài những điều kiện như linh lực, thần hồn, còn cần một loại năng lượng đặc biệt, không rõ cụ thể là gì, chỉ cảm nhận được rất ít nhưng rất cao cấp. Hắn suy đoán, có thể liên quan đến thời gian hoặc tuổi thọ.

Cuối cùng là lượng linh lực cần để đột phá lớn hơn bình thường. Cùng là Luyện Khí tầng một, đan điền của hắn có thể gấp đôi, gấp ba, thậm chí nhiều hơn so với người khác. Đây cũng là lý do hắn có thể vẽ liên tục ba tấm linh phù khi chỉ mới Luyện Khí tầng một, còn người khác có khi vẽ một tấm đã cạn kiệt linh khí.

Vẫn có cách nếu muốn tăng tốc độ tu luyện, linh khí và thần hồn, đó là kiếm linh thạch mua được tài nguyên tu luyện phù hợp. Chỉ có loại năng lượng đặc biệt kia là không có biện pháp. Đó cũng là lý do vì sao hắn luôn đặt kỳ vọng tu vi vào Quy Quy, chứ không phải chính mình.

Mạc An suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được lời giải. Trong bóng tối tĩnh lặng, ý thức của hắn dần chìm vào hư vô, theo tiếng hô hấp nhấp nhô.

Mùng một đầu năm, tuy đa số tu sĩ không mấy để tâm đến năm mới, nhưng Mạc An là một con rùa sinh hoạt có nghi thức.

Dậy từ sáng sớm, thay bộ y phục mới được chuẩn bị sẵn, Quy Quy cũng có, là một chiếc mũ nhỏ bằng vải bông màu đỏ, có họa tiết mai rùa, đội lên đầu nhỏ trông cực kỳ đáng yêu, nó thích lắm.

Hai con rùa còn dán câu đối do Mạc An viết chữ nguệch ngoạc. Chỉ một cặp dán ở cửa tiểu viện.

Hoành phi: Năm tháng trong bầu rượu.

Vế trái: Một trà một cơm, biết đủ vui.

Vế phải: Một phúc một khang, rùa yên lành.

Dán xong câu đối thì bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, là bánh bao nhân thịt yêu thú làm từ linh bột, kèm theo hai món linh rau thanh đạm, một nồi cháo linh mễ.

Ăn đến bụng tròn vo, Mạc An bắt đầu công việc chế phù.

Trước đó hắn đã dùng bảy mươi gốc Tinh Ma Thảo còn lại để làm thành phù giấy, được bảy mươi lăm tờ, kỹ thuật cũng có tiến bộ. Hiện tại đã có ba mươi tờ Thần Hành Phù tăng tốc bốn thành, mười tờ phẩm chất phổ thông. Phù giấy trống còn lại bảy mươi tờ, linh mực cũng vẫn còn dư dả.

Hắn cầm bút chấm mực, nét vẽ trên phù giấy như nước chảy mây trôi, một luồng ánh sáng lấp lánh lóe lên, một tấm linh phù được vẽ xong. Nhờ tu vi đã là Luyện Khí tầng hai, nên còn nhẹ nhàng hơn trước nhiều. Điều duy nhất đáng ngại là nếu không kiểm soát tốt, sẽ vẽ ra toàn linh phù phẩm chất cao. Như thế thì chẳng bán được linh thạch.

Sau khi liên tiếp vẽ ba tấm phù, Mạc An cảm thấy vẫn còn sức, nhưng nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, vẫn đặt bút xuống chuẩn bị nấu cơm trưa. Bế Quy Quy đang nằm im dưới bàn dài lên, đi múc nước rửa tay.

Không lâu sau, từng làn khói bếp lượn lờ bay lên từ sân nhỏ.

Cơm trưa vẫn phong phú như thường lệ, thịt Sơn Trư kho, Tật Phong Thỏ xào cay, hai món linh rau thanh đạm giải ngấy, thêm một chậu lớn cơm linh mễ trắng trong như ngọc.

Hai rùa ăn đến miệng bóng loáng dầu mỡ.

Thịt yêu thú và linh ngư không giống nhau, rẻ hơn nhiều, có rất nhiều tán tu sống bằng cách săn yêu thú thường bán ở quảng trường tán tu, một khối linh thạch là mua được một tảng lớn. Thịt yêu thú nhất giai hạ phẩm cực ít linh khí, tuy vẫn tốt, nhưng so với linh ngư thì cả hiệu quả lẫn mùi vị đều kém hơn nhiều.

Công việc buổi chiều là thi triển Cam Lâm Thuật cho linh điền, nhờ tu vi tăng, đám mây màu xanh lục do Cam Lâm Thuật hóa thành đã có thể bao phủ hai phần đất, giảm không ít khối lượng công việc. Chỉ cần dùng ba lần là tưới xong toàn bộ linh điền.

Nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì đến giờ ăn tối. Mạc An làm sủi cảo nhân thịt Sơn Trư và linh hành, bỏ vào nồi nước sôi, chẳng mấy chốc đã nổi lên, trắng trắng tròn tròn, nhìn đã thấy thích. Mạc An ăn tròn ba mươi cái, Quy Quy cũng ăn hai mươi cái.

Dọn dẹp bát đũa xong thì đã là giờ tuất bốn khắc (tức 8 giờ tối). Ngồi trên ghế đá cạnh linh điền, uống nước ép quả dại mua được, nhìn linh thực tươi tốt lay động trong gió đêm, còn có Quy Quy đang nằm trên bàn đá liếm láp nước ép quả, một cảm giác ấm áp khó tả bao trùm toàn thân Mạc An.

Mùng hai Tết, Mạc An lại đến Thanh Phong Phù Các bán linh phù, vẫn là mười tấm, thu được hai mươi sáu khối linh thạch.

Thanh Phong Phù Các là cửa hàng do một Phù Sư nhất giai thượng phẩm, tu vi Luyện Khí hậu kỳ mở ra, ở tiểu phường Minh Vân cũng được xem là có tiếng. Dù sao toàn bộ Minh Vân sơn mạch, Phù Sư nhất giai thượng phẩm chưa đến mười người, còn Phù Sư nhị giai thì không có ai.

Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng chỉ có một người là chủ phường Minh Vân thượng nhân.

Mạc An từng nghe truyền kỳ về ông ấy: Một trăm hai mươi năm trước, chém giết nhị giai Yêu Mãng đang trú ngụ tại nơi này, thành lập ra phường thị, Minh Vân tiểu phường cũng lấy tên ông làm danh xưng. Nói nghiêm khắc thì Minh Vân tiểu phường chưa thể xem là phường thị tiêu chuẩn trong tu tiên giới. Vì theo quy định, phải có nhiều tu sĩ Trúc Cơ hoặc một tu sĩ Tử Phủ tọa trấn, có trận pháp phòng ngự tam giai, bán ra linh vật nhị, tam giai mới đạt tiêu chuẩn phường thị cỡ nhỏ. Bình thường, phường thị cỡ nhỏ do một thế lực Tử Phủ hoặc vài thế lực Trúc Cơ cùng nhau dựng nên. Còn cỡ trung và cỡ lớn thì tương ứng với tu sĩ Kim Đan chân nhân và Nguyên Anh chân quân.

Rời khỏi phù các, Mạc An không trở về động phủ mà vòng qua phía nam phường thị đến quảng trường tán tu, định khảo sát tình hình tiêu thụ linh phù.

Trong tiểu phường Minh Vân, phần lớn động phủ có cấp bậc nằm ở phía bắc cũng chính là nơi Mạc An đang ở hiện nay – nơi có một linh mạch nhị giai hạ phẩm. Nghe đồn, vị Minh Vân thượng nhân như rồng thấy đầu mà không thấy đuôi cũng ở đó, nhưng động phủ của Mạc An nằm ở rìa nên chưa từng gặp. Xưng vị chủ phường là “thượng nhân” phần nhiều là tôn xưng, bình thường chỉ có đại tu sĩ Tử Phủ kỳ mới được gọi như vậy. Phía tây là khu động phủ phổ thông, trước kia Mạc An từng thuê ở đó, giá rẻ hơn nhiều. Còn phía đông là các cửa tiệm bán đủ loại tài nguyên tu luyện, phía nam chính là nơi tán tu bày sạp, một gian một ngày một khối linh thạch.

---

“Xem đi xem đi, linh thảo vô danh vừa đào từ sâu trong Minh Vân sơn mạch, mua là lời to!”

“Mảnh vỡ pháp bảo! Mảnh vỡ pháp bảo! Đại hạ giá cắt máu bán!”

“Vị đạo hữu này, hữu duyên nha, ngươi với lão phu hữu duyên, đại đạo đến rồi! Hôm nay ta để ngươi giá cắt máu, tấm bản đồ tàn tích động phủ cổ tu sĩ này, không cần 998, không cần 888, chỉ cần tám khối linh thạch là có thể mang về nhà!”

Mạc An vừa bước vào quảng trường, tai lập tức ồn ào hẳn lên, tiếng người huyên náo rao hàng tứ phía. Rất nhiều lời rao nghe rất khoa trương, còn giống lừa đảo. Ví như lão già cầm tờ giấy nhàu như giấy chùi mông kia, thấy thiếu niên trước mặt không bị lừa, lập tức bước nhanh tiến tới nói thêm:

“Thiếu niên, ngươi chính là người tiếp theo sẽ được truyền thừa đại năng đấy! Không muốn một bước thành long, rồng ẩn thoát khỏi vực sâu sao? Mười năm Trúc Cơ, ba mươi năm Kim Đan, trăm năm Nguyên Anh, trở thành tu sĩ đại năng đảo lộn sông biển, tung hoành thiên hạ?”

“Ta nhổ vào! Tam tiểu tử, chúng ta đi thôi, hắn mà giỏi thế thì sao không tự tung hoành?” Một tu sĩ trung niên kéo thiếu niên rời đi.

Mạc An còn nghe loáng thoáng tiếng dặn dò tha thiết của tu sĩ kia.

Lão lừa đảo thấy người đi mất cũng không để tâm, tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo. Làm nghề này, tâm lý thái độ phải vững!

Mạc An vừa đi vừa nhìn, dọc đường thấy vô số sạp hàng các loại. Có bán tài liệu yêu thú, linh thảo linh dược, công pháp tu luyện. Tất nhiên cũng có bán đan dược, linh phù, linh khí nhưng hầu hết là nhất giai trung phẩm hoặc hạ phẩm. Ngoài ra còn có khoáng thạch, linh quả, cành cây đen nhẻm, đá trông bình thường. Đủ mọi thứ kỳ quái, cái gì cần có đều có, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Mạc An để ý thấy hàng bán nhiều nhất là tài liệu yêu thú và linh thảo linh dược, ít nhất là hàng trận pháp, cả quảng trường chỉ có một sạp, lại còn toàn trận pháp nhất giai hạ phẩm.

Hắn vừa đi vừa ngắm, dù từng đến quảng trường tán tu vài lần nhưng đây là lần dạo kỹ nhất. Hễ thấy sạp bán linh phù sẽ ghé hỏi giá, tiện xem chất lượng.

Một canh giờ sau, Mạc An quay lại cửa vào quảng trường, trong lòng nhiều thêm một bình đan dược.